Giải cổ? Trong lòng Phượng Thiên Vũ trầm xuống, đủ mọi cảm xúc tràn lan, giống như vui mừng nhưng lại lo lắng, cũng không rõ là loại cảm giác gì: “Nghĩ như thế nào lại muốn giải cổ cho ta?” Long Phù Nguyệt cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Như thế nào? Ngươi không muốn sao?”
“Ta…….” Lúc này Phượng Thiên Vũ thật không rõ là cảm giác gì. Cổ độc này giống như một loại xiềng xích, thời điểm hắn vướng phải, cảm giác như bị người ta bắt được mạch máu, luôn muốn tránh thoát. Nay cơ hội đã ở trước mắt, hắn lại không muốn thoát ra: “Giải cổ có gây trở ngại gì cho nàng hay không?”
“Nếu có trở ngại thì khỏi giải cũng được.” Hắn ở trong lòng lại thêm một câu, cái xiềng xích này hắn mang đã quen, trong lòng có chút không nỡ bỏ.
Long Phù Nguyệt cười nhẹ một tiếng: “Đối với ta đã không còn trở ngại gì nữa rồi…..”
“Không có trở ngại thì tốt.” Phượng Thiên Vũ nhẹ thở ra một hơi. Giải đi cũng tốt, nhưng mà về sau hắn sẽ không phụ nàng. Bởi vì cổ này đối với nàng là trung tâm, nhưng hắn lại có cảm giác bị thúc bách, không phải thật tâm……
Hắn cởi áo dài trên người: “Muốn giải như thế nào?”
Long Phù Nguyệt hơi nhắm hai mắt lại: “Biện pháp này có chút đau, ngươi phong tỏa tâm mạch, rồi điểm huyệt nói.”
Phượng Thiên Vũ ngẩn ra, cảm giác có chỗ không đúng, nhưng lại không biết là chỗ nào.
Hắn khoanh chân ngồi trên giường: “Có thể ngồi không?”
Long Phù Nguyệt nhìn hắn nói: “Nằm xuống.”
Phượng Thiên Vũ cười khổ một cái, quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572396/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.