Nàng lắp bắp kinh hãi, mở choàng mắt, chỉ thấy Phượng Thiên Vũ mấy ngày không gặp đang đứng ở đó, trong tay bưng một chén canh màu hồng thổi vù vù: “Ngoan, mau uống thuốc.”
Long Phù Nguyệt co mình lại một chút, đề phòng nhìn hắn: “Đây là cái gì?”
Người này mất tích hơn mười ngày, vừa trở về liền bắt nàng uống thứ này là có ý gì?
“Đây là thuốc bổ máu, sắc mặt của nàng tái nhợt như vậy, ngoan mau uống đi!” Phượng Thiên Vũ đưa chén thuốc vào sát cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Một mùi hương tanh nồng bay vào mũi, theo bản năng nàng đẩy chén thuốc ra “Ta không cần!”
Nước thuốc hồng hồng đổ ra một ít, phun tung tóe trên mặt đất, màu sắc giống như máu.
Sắc mặt Phượng Thiên Vũ đại biến, hắn lui về sau một bước, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe, ngón tay duỗi ra. Long Phù Nguyệt lại không thể cử động
Hắn một bay bưng thuốc, một tay ôm nàng, Long Phù Nguyệt biết hắn lại muốn ép buộc mình, mím chặt môi. Phượng Thiên Vũ tà mị cười: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, chuyện ta muốn làm đều sẽ làm được.”
Bỗng nhiên uống một ngụm, cúi người xuống hôn lên môi nàng, miệng đối miệng nàng, cứng rắn ép nàng nuốt thuốc xuống.
Hơn nửa bát thuốc đều do hắn dùng phương pháp này ép nàng uống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt vốn tái nhợt không có một tia huyết sắc, giờ phút này cũng hơi hơi ửng đỏ.
Trong bụng giống như có một trận lửa lớn đang thiêu đốt. Cảm giác giống như bị ném vào một cái lò lửa, đau đớn khổ sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572393/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.