Tâm Phượng Thiên Vũ trùng xuống, nhớ tới lúc nãy khi ân ái cùng nàng ngực rất đau đớn.
Hắn nắm chặt hai tay, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm: “Nói vậy trong cơ thể nàng cũng có loại độc tình này?”
Long Phù Nguyệt cúi đầu không dám nhìn hắn: “Ta bày ra trăm phương nghìn kế muốn chạy trốn cũng là vì chuyện này………..”
“Chết tiệt, vậy sao nàng không nói sớm?” Hàn ý trên mặt Phượng Thiên Vũ gần như có thể đóng thành băng.
“Sớm hay muộn có gì khác nhau? Có phải nếu nói sớm ngươi sẽ không cần ta? sẽ không thương ta nữa hay không?” Long Phù Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng trong suốt, lại có một tia bi thương không hiểu rõ.
Gương mặt Phượng Thiên Vũ cứng lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Đương nhiên là khác nhau, đã biết chân tướng mà còn muốn nàng, là bổn vương cam tâm tình nguyện! Nhưng bây giờ nàng mới nói với ta, rõ ràng là trêu đùa bổn vương! Long Phù Nguyệt, không nghĩ tới nàng là nữ tử như vậy! Đủ âm hiểm, đủ độc ác!”
“Cái gì…?Ngươi,……là ngươi bắt buộc ta, ta thật sự không phải trêu chọc ngươi……..làm sao ngươi có thể nói như vậy?” Nước mắt Long Phù Nguyệt cuối cũng cũng chảy ra, từng hạt từng hạt rơi trên mặt đất.
Phượng Thiên Vũ cũng không vì thế mà thay đổi, chỉ có đôi con ngươi giận dữ nhìn nàng: “Long Phù Nguyệt nàng còn bày ra bộ dạng này, nàng có thể đi làm con hát rồi đó ( nói theo hiện tại là diễn viên ấy!)!”
“Không! Ta không có diễn trò! Ta thật sự không có trêu chọc ngươi, ta biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572352/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.