Phượng Thiên Vũ ngay cả ánh mắt cũng không mở, mùi rượu từ hô hấp nhợt nhạt của hắn mà tràn ngập...
Long Phù Nguyệt cười khổ một cái. Người kia rốt cuộc uống nhiều rượu như vậy, xem ra giờ phút này thật sự say rượu ngủ say.
Tay nhỏ bé vươn, muốn vuốt ve tuấn nhan của hắn một chút, nhưng đưa đến một nửa lại vô lực hạ xuống. Phượng Thiên Vũ cho dù uống rượu cũng so với người bình thường bén nhạy hơn nhiều, nàng vẫn là không nên mạo hiểm.
Nàng đưa mắt nhìn hắn một lúc lâu, sau đó kéo cái bọc nhỏ của mình, lặng lẽ mở cửa, đang muốn từng bước hướng ra phía ngoài bước ra. Phía sau một trận gió nhẹ đảo qua, tiếp theo bên hông căng thẳng, chỉ nghe thanh âm dày đặc của Phượng Thiên Vũ vang lên bên tai: "Lúc này đây, nàng lại muốn đi đâu?"
Long Phù Nguyệt thân thể hoàn toàn cứng đờ, chậm rãi quay người lại, trừng mắt hắn: "Ngươi...... Ngươi giả say!"
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ trong suốt nhìn không ra hỉ nộ, thản nhiên nói: "Không giả say làm sao có thể nhìn ra tâm tư của nàng?"
"Ngươi!" Long Phù Nguyệt hoàn toàn ngây người, cười khan hai tiếng: "Ta...... Ta có tâm tư gì?"
"Nàng còn muốn dấu!" Tức giận ẫn nhẫn rốt cục bừng bừng nổi lên, hắn giữ chặt cánh tay của nàng, nhìn cái bọc nhỏ trên tay nàng: "Vậy nàng nói cho ta biết, nàng bây giờ lại muốn đi đâu?"
"Ta...... Ta đi...... đại tiện." Long Phù Nguyệt cảm ứng được hắn bừng bừng nổi lên tức giận, thanh âm đều run rẩy.
"Đại tiện?" Phượng Thiên Vũ cánh môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572343/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.