Sương mù ban nãy vẫn còn mờ mịt, Long Phù Nguyệt đã muốn thấy rõ, cửa thành ở trước mắt không đến một trăm mét. Hơn nữa con đường này vừa thẳng vừa đều, không cần quanh co.
Trương Vân Long đi ở tuốt đàng trước, Long Phù Nguyệt ôm tiểu hồ ly đang bị thương theo sát phía sau hắn, ở mặt sau là một chuỗi binh lính dài giống như kẹo hồ lô.
Cứ như vậy, thời gian kéo dài khoảng một nén nhang, nhưng vẫn như cũ nhìn không thấy cái cửa thành cũ nát kia.
Chung quanh sương trắng tràn ngập, sương mù kia dày đặc như bơ, hơn nữa dị thường bị đè nén, Long Phù Nguyệt gần như thấy không rõ tiểu hồ ly đang ôm chặt trong lòng.
Bốn phía tĩnh lặng đáng sợ, vốn đây là một tòa thành trống không vứt đi, không có động tĩnh gì là đương nhiên, nhưng trong này lại yên lặng bất thường, không phải hoàn toàn không có tiếng vang, mà là cái loại âm trầm này, cảm giác tĩnh mịch này, ngay cả mình hô hấp cùng tim đập cũng không cảm nhận được giống nhau, giống như đây không phải một tòa thành trống không mà là một ngôi mộ.
Chỉ có tiếng bước chân mọi người đá đạp đá đạp, từng bước một như người đang đi trên đầu quả tim.
Tại sao vẫn chưa nhìn thấy cửa thành? Hay là lại đụng tới quỷ đánh tường rồi? Trong lòng Long Phù Nguyệt âm thầm bồn chồn.
"A!" Nơi cuối của đội ngũ bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét thảm. Tiếng kêu thê lương, lọt vào tai kinh tâm động phách.
"Làm sao vậy?" Trương Vân Long trầm giọng hỏi.
"Tướng......
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572307/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.