"A?!" Long Phù Nguyệt sợ đến mức tim gần như ngừng đập:
“Không phải ngươi muốn ném ta lại mặc kệ chứ?! Không cần a, tốt xấu gì ta và ngươi cũng từng quen biết đúng không? Sao ngươi có thể nhẫn tâm mặc kệ ném ta lại? Ngươi nhất định sẽ không nhẫn tâm như vậy đúng không? Ngươi là đại hiệp a."
Người nọ thản nhiên nhìn nàng, lạnh lùng thốt: "Nhớ kỹ, trong sa mạc không có đại hiệp, chỉ có người thích ứng nhanh mới sinh tồn. So với Lạc Đà càng có thể nhẫn nại tốt hơn so với hồ ly tinh ranh hơn, so với sói ác hơn. Ở loại địa phương này, chỉ có người có lòng dạ ác độc, mới có thể sống sót, ta có thể chia cho ngươi một túi nước, một miếng thịt, đã là giới hạn giúp đỡ cuối cùng của ta rồi. Cho nên —— Con đường sau này, ngươi tự mình đi đi!"
Xoay người liền đi.
Trái tim của Long Phù Nguyệt gần như chìm xuống dưới nền đất, kìm lòng không đậu nhào đến: "Đừng mà! Đại sư huynh, ngươi không thể bỏ ta ở lại! Ngươi bỏ ta ở lại, ta sẽ chết, ta thật sự sẽ chết. Sư huynh, ngươi thật sự nhẫn tâm xem ta chết?"
Người nọ cũng không quay đầu, thản nhiên nói: "Trong sa mạc ta một ngày ít nhất gặp phải hơn mười người sắp chết, nếu thực sự cần cứu hết, ta đây cũng không có khả năng
."
"Nhưng là, nhưng là, ta không giống với họ, ta là sư muội của ngươi......" Long Phù Nguyệt vẫn chưa hết hy vọng. Ở phía sau đuổi sát không buông.
"Ta đã nói rồi, ta không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572270/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.