Phượng Thiên Vũ thở dài: "Trong bảy nước, chỉ có dân tộc Diêu Quang có đất đai sinh trưởng tại sa mạc, thần bí nhất. Theo thám tử hồi báo, người trong nước Diêu Quang dân phong mạnh mẽ, bọn họ thờ phụng kính trọng nhất là đại vu sư của họ, theo như đồn đãi đại vu sư này có khả năng thay trời đổi đất. Pháp thuật cường đại,giáo chúng thủ hạ thật nhiều......"
"Pháp Thuật? Đại vu sư?" Long Phù Nguyệt ẩn ẩn cảm thấy có chút quen tai, trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, kêu lên: "Đúng rồi, ngày đó hắc y tế sư ở trong rừng rậm phục kích ta dường như chính là người của Diêu Quang quốc!"
Phượng Thiên Vũ gật gật đầu: "Không sai, nếu như ta đoán không lầm, người kia hẳn là đệ tử của đại vu sư."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen một nửa: "Trời ạ, một người đệ tử bình thường lại lợi hại như vậy, vậy sư phụ của hắn —— Pháp thuật không biết sẽ mạnh mẽ đến mức độ nào đâu!"
Phượng Thiên Vũ cười nhẹ: "Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân phụ hoàng bảo nàng đi theo."
Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn Long Phù Nguyệt đen thui: "Ta tuy rằng biết một chút vu cổ thuật, nhưng nếu thự sự đem so sánh với đại vu sư, chỉ sợ là gặp phải sư phụ......"
Thôi tiêu rồi, lần này mạng nhỏ chỉ sợ sẽ mất ở trong này! Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đầu có chút đau.
"Pháp Thuật? Ta cũng biết pháp thuật vậy!" Tiểu hồ ly ở một bên kêu lên. Dương dương đắc ý giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572248/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.