Phượng Thiên Vũ cũng không thèm nhìn tới nàng, thản nhiên nói: "Không được! Hiện tại đã sắp đến gần biên giới của Diêu Quang quốc, binh trọng thần tốc, càng nhanh đối với chúng ta càng có lợi."
"Nhưng...... Nhưng nếu cứ như thế này, trong binh lính của ngươi sẽ nóng! Ngươi nhìn thử xem, trên mặt đã bị phơi nắng đen như than rồi." Long Phù Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn để cho hắn xem, mấy ngày nay ở trên sa mạc ngày đi đêm nghỉ,khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng gần như phơi nắng lột hết một lớp da, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ mịn màng như phấn, hiện tại đỏ rừng rực.Cái miệng nhỏ nhắn giống như nụ hoa cũng có một ít khô nứt.
Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút không đành lòng, kìm lòng không đậu vươn tay, vỗ vỗ đầu của nàng: "Phù Nguyệt, nhịn một chút đi."
Sau đó tự cởi cái nón che mát, đưa cho nàng.
Long Phù Nguyệt thở dài, nếu nói đến việc điều binh khiển tướng, nàng không hiểu lắm, đương nhiên không thể can thiệp nhiều hơn.
Lại đi được nửa ngày, thẳng đến trời hoàn toàn đen sẫm, đại quân mới hạ trại.
Long Phù Nguyệt mệt đến thở không nổi, nàng gần như là lăn xuống Lạc Đà, hai cái đùi lại càng không như là của mình. Nàng đang muốn hướng lều nhỏ của mình chui vào. Phượng Thiên Vũ một phát bắt được nàng: "Tối nay nàng vào trong trướng của ta nghỉ tạm."
"Vì sao?" Long Phù Nguyệt có chút buồn bực, mở to hai mắt.
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại, thản nhiên nói: "Đây là quân lệnh! Không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572243/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.