"Ai, thật là một tiểu ngu ngốc! Ta tự mình làm!" Phượng Thiên Vũ rốt cuộc chịu không nổi tay chân của nàng, đem trâm ngọc tự mình cài lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ bừng: "Hừ, chuyện mình có thể làm lại bắt người khác làm, không nói chính mình lười, lại nói người khác ngốc. Stop!"
Trong lòng nàng âm thầm oán, bất quá nhìn cái khuôn mặt kia bình thường luôn mỉm cười hiện tại lại nhăn ngó giống như khối băng lớn, nên nàng không dám nói ra khỏi miệng.
"Đi, mang nước tới, cho ta rửa mặt." Phượng Thiên Vũ chỉ vào chậu nước trước mặt.
"Dạ!" Long Phù Nguyệt phối hợp, bưng chậu rửa mặt lên đi ra ngoài.
Di, nha đầu kia bỗng nhiên tại sao lại biết nghe lời rồi? Có phải lại nghĩ tới trò gì mới mẻ đa dạng hay không?
Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu nhíu mày, khóe môi lộ ra một chút cười khổ. Nha đầu này, hắn thật sự hoàn toàn không rõ trong đầu nhỏ của nàng nghĩ cái gì. Lại chết tiệt bị nàng hấp dẫn, bị nàng cự tuyệt, làm cho hắn thực căm tức, nhưng khi đối mặt với nữ nhân khác, hắn lại hoàn toàn mất đi hứng thú làm bất cứ việc gì.
Nước, rất nhanh mang tới. Hắn cúi người xuống rửa sạch mặt, Long Phù Nguyệt lại đưa một khăn mặt ấm áp, giúp hắn lau sạch, nhìn một đầu tóc đen như sa tanh, nàng cũng không biết mình là xuất phát từ tâm lý gì, bật thốt lên nói: "Ta giúp ngươi xử lý tóc một chút đi?"
Phượng Thiên Vũ hơi hơi sửng sờ một chút, tóc của hắn bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572188/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.