Vị Lục vương gia kia rốt cục nhịn không được, ha hả nở nụ cười, tay chỉ vào thái tử nói không ra lời.
Phượng Thiên Vũ cũng rất muốn cười, nhưng là người của hắn làm cho thái tử trở thành trò cười của thiên hạ, hắn muốn cười lại không thể làm gì.
Hắn đỡ lấy đại ca tức giận đến phát run, trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt trách mắng một cái: “Nha đầu chết tiệt, trở về ta sẽ trừng phạt ngươi, còn không mau cút đi!”
Long Phù Nguyệt âm thầm le lưỡi một cái, trên mặt vẫn là biểu tình sợ hãi, trong lòng lại vô cùng thích thú. Con mẹ nó, cuối cùng cũng báo thù giùm tỷ tỷ được rồi, cũng dạy cho tên thái tử biến thái này một bài.
Nàng biết giờ phút này không thích hợp lưu lại, liền lôi kéo Điềm nhi đang sợ choáng váng chạy đi.
Một cái áo khoát dài bỗng nhiên bay tới, nằm ở trên người nàng, Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái, thấy hắn bên trong là quần áo dài, hắn lại không nhìn nàng.
Thái tử kia tức giận đến kêu to: “Không thể đi! Không thể để nàng đi!”
Long Phù Nguyệt không thèm để ý đến hắn, lôi kéo Điềm nhi đi ra ngoài.
Trong phòng có không ít thị vệ, nhưng ngại Phượng Thiên Vũ trước mặt, ai dám ngăn cản? Ngây người một lúc, Long Phù Nguyệt đã chạy thoát rồi.
Hai người hồng hộc chạy trở về Vương phủ, thẳng đến tiểu viện của mình, hai người mới chân chính thở dài nhẹ nhõm.
Điềm nhi sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hơn nửa ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572169/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.