Hai năm trước, nàng đang trong giấc mộng bị Nam Vực Quỷ Y đánh thức. Câu nói đầu tiên ông ấy hỏi nàng là: "Ngươi có muốn rời khỏi Vương Phủ này hay không? Học võ công thượng thừa nhất của ta?"
Lão nhân này cười tủm tỉm, bày ra một loạt chỗ tốt đẹp của kế hoạch đào tẩu cùng ông ấy, ý nghĩ của nàng lúc ấy nóng lên, liền đi cùng ông ta.
Lúc đó, cửa thành đã đóng, nhưng lại ngăn không được khinh công cực kì kinh người của Nam Vực Quỷ Y, lão nhân này mang theo nàng trực tiếp liền bay ra thành, thế nhưng không kinh động một gã thị vệ thủ thành nào. Mà ở một chỗ trên đường đi ngoài thành, sớm đã có một chiếc xe ngựa chờ ở nơi đó. Hai người sau khi lên xe ngựa, xe ngựa liền dường như liều mạng chạy trốn, giống như ở phía sau đang có quỷ đuổi theo.
Dọc theo con đường này, ông ấy luôn cười giống như một con mèo trộm tinh, nếu như không phải ông ta có một đôi ánh mắt trong sáng ngời lộ ra khôi hài cùng cơ trí, nhìn khuôn mặt to béo của ông ta thường thường cười ngây ngô, Long Phù Nguyệt gần như cho là ông ta mắc phải chứng bệnh lão niên si ngốc.
Lão nhân này mang theo nàng một ngày đổi một chiếc xe ngựa, mà ở trong mấy ngày này, mỗi ngày ông ta cũng đều giúp nàng thoa thuốc mỡ, trị liệu thương thế chân của nàng. Đến ngày thứ tám, rốt cục về tới nơi ở của ông ta - Trầm Hương Cốc.
Long Phù Nguyệt mấy ngày nay ngồi xe ngựa, sớm mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572137/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.