Vinh Cơ bị giọng nói đột ngột xuất hiện dọa xém chút nhảy dựng, vừa quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một nam tử chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đang ngồi ở trên ghế cạnh cửa sổ, người này một thân huyền y, cổ áo cẩu thả mở rộng, tóc đen như mực thẳng thấp suông dài tùy ý xõa tung, thân hình hắn cao lớn uy phong nhưng khí chất lại đặc biệt có vẻ lười biếng, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt đen thâm thúy như chứa cả bầu trời, nụ cười trên mặt hắn có vẻ ôn hòa nhưng lại ẩn hiện một tia phóng túng tùy ý, đặc biệt đáng chú ý là trên trán của hắn có một ấn ký hỏa diễm màu đỏ cực kỳ huyễn lệ.
Nhìn bộ dạng nam tử này như đã sớm ở trong này, nhưng vừa rồi cả Lý Phi Yến và Vinh Cơ đều không thể nhìn thấy hắn.
“Ngươi… Ngươi là ai?”
Vinh Cơ cảnh giác nhìn nam tử, thân thể bất giác lùi lại bên cạnh giường, chuẩn bị nếu có xảy ra chuyện gì nàng sẽ lập tức mang Lý Phi Yến bỏ chạy.
Thấy ánh mắt cảnh giác cao độ của Vinh Cơ, nam tử cười khẽ nói:
“Nha đầu, không cần sợ, ta là người quen của Tiểu Yến.”
“Người quen? Nhưng ta chưa từng nghe nàng nhắc đến ngươi.”
Nam tử vẫn không có vẻ tức giận, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy có nghe nàng nhắc đến một lão đầu ăn mày ở trấn Khê Thạch không?”
Vinh Cơ giật mình, liếc mắt nhìn nam tử kia từ trên xuống dưới, ra vẻ không tin nói:
“Đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-menh-lo/3250863/quyen-2-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.