Thông Thiên Sơn, tình hình ở bình đài trên vách núi lúc này cực kỳ căng thẳng, sáu người bị một đám Hoàng Điểu bao vây, lui lại không được, trước mặt thì không có đường, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Sao lại như vậy, chẳng lẽ thông tin là sai lệch sao?”
Sắc mặt Tư Không Tử Tình trắng bệch, ngửa đầu nhìn một đàn mấy trăm con chim lớn đang bay lượn trên đỉnh đầu bọn họ. Vũ Văn Kỳ cũng ngây người ra đó, vẻ mặt cực kỳ hối hận.
“Đều tại ta, chỉ vì ta đề nghị đi con đường này cho nên chúng ta mới…”
Lý Phi Yến nhìn bộ dạng hai cái có chiến lực nhất sa xúc thành như vậy, tức giận trừng mắt nhìn một cái.
“Còn ở đó nói nhảm cái gì vậy? Bây giờ hối hận có tác dụng gì chứ, dùng thời gian đó nghĩ cách thoát thân còn có ý nghĩa hơn, vả lại chuyện này cũng không thể trách được các ngươi.”
“Đúng đó, dù sao các ngươi biết chỉ là tin tức mà thôi, tin tức có vấn đề là không ai đoán trước được.”
Vinh Cơ cầm chặt pháp khi dạng kiếm đoạt được từ tay Vinh Khang, nhìn chầm chầm đám Hoàng Điểu trên bầu trời. Trong lúc đó Hứa Vô Tình và Tô Vân Kiều không nói một lời, Hứa Vô Tình nắm chặt nắm tay, dù đang trong tình cảnh như vậy hắn cũng không lộ ra chút sợ hãi nào, ngược lại trong mắt còn che ẩn chứa tia sáng phấn khích, Tô Vân Kiều mím môi, sắc mặt tái xanh, nhưng ít ra vẫn giữ được tĩnh táo.
Vũ Văn Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-menh-lo/3250846/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.