*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái đó… cái đó…” Thẩm Khê nhìn thấy điện thoại của mình nhưng không dám bước lên vì cô cảm giác được lúc này Trần Mặc Bạch đang tức giận.
“Cả ngày hôm nay cô đã đi đâu? Đừng nói là cô vẫn luôn chờ trước cửa nhà tôi, chờ tôi về để lấy điện thoại nhé.”
Tối qua Thẩm Khê ngủ lại nhà Trần Mặc Bạch.
“Không phải, sáng nay tôi vừa ngủ dậy thì hàng xóm gọi điện cho tôi nói mẹ tôi bị ngất xỉu vì cao huyết áp, kêu tôi phải trở về ngay lập tức… Vậy nên tôi liền rời khỏi nhà anh, bắt xe đến sân bay, mua vé máy bay xong tôi mới nhớ ra nên gọi điện cho anh thì phát hiện ra để quên điện thoại ở nhà anh…”
Tâm trạng đang căng cứng của Trần Mặc Bạch hoàn toàn được thả lỏng.
“Về đến nhà cô phát hiện ra mẹ cô không bị làm sao cả mà là muốn lừa cô về để đi xem mắt.” Trần Mặc Bạch nói.
“Ơ? Sao anh biết?” Thẩm Khê kinh ngạc nhìn Trần Mặc Bạch.
Trần Mặc Bạch thở dài, nói: “Đây là thủ đoạn mà cha mẹ thường dùng để uy hiếp con cái. Nếu mẹ cô thực sự bị ngất xỉu cô đã không trở về nhanh như vậy.”
“Ừ, cũng đúng.”
“Cho dù không có điện thoại, cô về đến nhà chẳng phải vẫn có thể gọi điện thoại cho tôi sao?”
“Tôi không nhớ số điện thoại của anh.” Thẩm Khê trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Cô không nhớ sao?” Trần Mặc Bạch nheo đôi mắt “Có người từng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ly-toc-do/221614/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.