*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi chưa từng gặp một ai làm người khác phiền muộn như cô.”
“Tại sao?”
“Vì cô quá thành thực.”
Thẩm Khê mở miệng định nói thì Trần Mặc Bạch đã nói tiếp: “Chúng ta đấu với nhau một trận đi.”
“Đấu cái gì?”
“Đi thì biết.”
“Anh có biết chỉ nói một nửa rất đáng ghét không?”
“Đương nhiên tôi biết, nhưng những thứ không chắc chắn sẽ khiến con người cảm thấy thấp thỏm, đặc biệt là những người suy nghĩ logic như tiến sĩ Thẩm. Nếu không cho cô đủ cơ sở để phán đoán thì cô sẽ rất khó chịu.”
“Tôi hiểu rồi, anh muốn thấy tôi buồn bực.” Thẩm Khê nghiêm túc nói.
“Vậy nên?”
“Thế nên tôi sẽ không buồn bực.”
“Điều này có thể khống chế được ư?”
“Vì tôi biết buồn bực sẽ chẳng có ý nghĩa gì hết, hơn nữa tôi không muốn thỏa mãn ý xấu của anh nên tôi có thể khống chế được nó.”
“…Rất tốt, rất mạnh mẽ.”Trần Mặc Bạch nhịn cười nói.
Trần Mặc Bạch lái xe đến hầm để xe trong một khu chung cư đầy xa hoa rồi đi vào thang máy cùng với Thẩm Khê.
“Đây là đâu vậy?”
“Nhà tôi.”
“Ồ, anh đưa tôi về nhà là muốn đấu cái gì vậy?”
Trần Mặc Bạch rút chìa khóa, quay người lại cười cười nhìn Thẩm Khê: “Tiến sĩ Thẩm, bình thường nếu một người đàn ông vừa không quá quen biết lại vừa không nói rõ mục đích mà đã dẫn cô về nhà thì câu đầu tiên cô nên hỏi chính là “Anh đưa tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ly-toc-do/221609/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.