“Trần Mặc Bạch! Trần Mặc Bạch! Em không thấy Miểu Miểu, làm sao bây giờ!”
Nghe thấy tiếng sốt ruột và nức nở của Thẩm Khê ở đầu dây bên kia khiến Trần Mặc Bạch đang lái xe cũng phải nhíu mày: “Giờ em đang ở đâu?”
“Khu vui chơi dành cho trẻ em trong lòng đất ở Hoa Thiên Plaza.”
“Đồng hồ dành cho trẻ em của con đâu?”
“Con ném nó vào thùng rác rồi…”
Lâu lắm rồi Trần Mặc Bạch mới nghe thấy giọng nói đầy bất lực của Thẩm Khê, anh nhấn ga, nhanh chóng phóng đến Hoa Thiên Plaza.
“Đừng khóc, nhóc quỷ này đang cố ý không để chúng ta tìm thấy nó.” Trần Mặc Bạch dần bình tĩnh nhưng hàng lông mày của anh vẫn cau lại.
Khi anh đến lối vào khu vui chơi dành cho trẻ em liền thấy Thẩm Khê đang đứng đó với bả vai rũ xuống và đôi mắt đỏ hoe. Vừa thấy Trần Mặc Bạch, Thẩm Khê vội vàng chạy đến lao vào lồng ngực của anh.
Trần Mặc Bạch thở ra một hơi, ôm lấy bả vai của Thẩm Khê, vỗ nhẹ: “Được rồi, được rồi, con sẽ không sao đâu.”
“Em đã hỏi rất nhiều người nhưng không ai thấy con… em còn phát tin tìm con trên loa của trung tâm thương mại… nói với Miểu Miểu… mẹ đang chờ con ở đây nhưng em chờ lâu lắm rồi… con vẫn không tới…”
Kể từ lần Trần Mặc Bạch gặp sự cố trên đường đua, Thẩm Khê chưa bao giờ khóc nhiều đến vậy.
Trần Mặc Bạch thở dài, hôn đỉnh đầu của cô: “Được rồi, em hãy tin anh, thằng nhóc kia không có chuyện gì đâu…”
“Con còn nhỏ như vậy, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ly-toc-do/1110747/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.