*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Nếu đã về rồi thì lại đây giúp anh chút, bây giờ anh đang là người tàn tật đó.” Dù không quay đầu lại nhưng Trần Mặc Bạch vẫn biết Thẩm Khê đang đứng ngay sau mình. “Được, em đến nè!” Trần Mặc Bạch và Thẩm Khê cùng đổ cá hầm vào một cái bát thật lớn. “Một mình anh làm được nồi cá hầm này hở?” Chân của Trần Mặc Bạch vẫn còn bó thạch cao, hai tay thì một cánh tay không dùng được, sao anh có thể nấu được nồi cá hầm này chứ? “Đương nhiên không rồi, Caspian đã sơ chế cho anh. Cậu ấy làm được một nửa thì nói nấu đồ ăn Trung Quốc còn khó hơn cả đua xe, tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng nên trốn đi rồi.” “Ha ha, thì ra là thế!” Thẩm Khê nhìn phòng bếp, thảo nào trông nó bừa bộn đến vậy, khác hoàn toàn với căn bếp trước đây của Trần Mặc Bạch. Thẩm Khê ăn rất ngon, cô nói chuyện với Trần Mặc Bạch như một cái loa phóng thanh. Anh chỉ im lặng lắng nghe, gắp đồ ăn cho cô, thỉnh thoảng sẽ nói một câu khiến Thẩm Khê phải suy nghĩ hồi lâu. Ăn tối xong, Thẩm Khê dọn phòng bếp rồi nép vào người Trần Mặc Bạch, ngồi trên ghế sô pha xem bộ phim truyền hình mới. “Buồn ngủ thì đi ngủ đi.” Cánh tay ôm Thẩm Khê của Trần Mặc Bạch vỗ nhẹ đầu cô. “Em không muốn ngủ…” Thẩm Khê nói. “Nhưng mà anh thấy mắt em sắp không mở ra được nữa rồi.” Trần Mặc Bạch buồn cười nói. “Em không ngủ đâu.” Thẩm Khê kiên trì. “Vậy em hãy nói cho anh biết sau khi ngủ em thấy điều gì?” Trần Mặc Bạch hỏi. Thẩm Khê im lặng. Trần Mặc Bạch nhìn đỉnh đầu cô liền hiểu ra. “Có phải là cảnh anh mất kiểm soát mà lao ra khỏi đường đua không?” Trần Mặc Bạch lại hỏi. Thẩm Khê cúi đầu rất lâu, Trần Mặc Bạch cũng cực kỳ kiên nhẫn mà chờ đợi cô. “Em… trước kia em luôn tự hào rằng trí nhớ của mình rất tốt. Dù là số hay chữ, hay thậm chí là hình ảnh nào đó thì em đều có thể nhớ rõ ràng và lâu hơn những người khác. Nhưng bây giờ em nhận ra không phải vậy. Chuyện hữu dụng nhất em có thể nhớ mãi… hình ảnh khiến em thấy sợ hãi nhất cũng là… Lúc anh không ở đây… em luôn thấy như mình chỉ có một mình. Vừa nhắm mắt lại em liền có thể nghe thấy tiếng xe đua của anh vỡ nát, thấy hình ảnh nó tan thành từng mảnh, thấy những nhân viên cấp cứu nâng anh lên… nhìn anh bị đưa lên xe cứu thương…” Nước mắt của Thẩm Khê không chảy xuống nhưng giọng cô đầy nghẹn ngào. Lông mày của Trần Mặc Bạch nhíu lại thành một cái khe, anh ôm chặt lấy Thẩm Khê trong vòng tay mình. “Anh xin lỗi.” Trần Mặc Bạch nói. “Tại sao anh lại xin lỗi em… thực ra không phải do anh mất khống chế mà đâm vào, chỉ là thiếu may mắn mà thôi.” Thẩm Khê xoa xoa mũi rồi nở một nụ cười. “Anh xin lỗi vì đã để em thấy cảnh tượng đó. Chắc hẳn nó đã khắc rất sâu vào trong tâm trí em, vậy nên anh muốn dùng một hình ảnh khác để thay thế, chỉ là hiện tại thì chưa được, nhưng nhất định anh sẽ thực hiện nó trong tương lai.” Trần Mặc Bạch cúi đầu hôn lên hàng mày của Thẩm Khê. Đôi môi anh ấm áp và mềm mại khiến Thẩm Khê bất giác nở một nụ cười. “Trước khi ký ức không tốt đó bị thay thế hoàn toàn, anh muốn em tạm thời quên nó đi, vậy nên chúng ta sẽ chơi một trò chơi cũ nhé.” “Trò chơi gì thế?” Cô và Trần Mặc Bạch hiếm khi chơi trò chơi lắm. “Sao em quên nhanh thế? Là trò thổ lộ đó. Lời tỏ tình của ai hay hơn, khiến người còn lại không đối lại được càng tốt, người thua sẽ phải đi ngủ ngay lập tức.” “Được luôn!” Thẩm Khê tự biết mình không phải là đối thủ của Trần Mặc Bạch trong việc nói những lời âu yếm, nhưng Thẩm Khê vẫn rất vui vì dù có thua thì lòng cô vẫn sẽ thấy rất ngọt ngào. “Ai trước?” Trần Mặc Bạch mỉm cười dựa vào người Thẩm Khê, như thể anh định hôn Thẩm Khê nhưng anh chỉ dùng chóp mũi cọ cọ Thẩm Khê một chút rồi rời đi. “Anh trước.” Bởi vì Trần Mặc Bạch vừa mở miệng thì Thẩm Khê liền thua, cô có thể gian lận đòi chơi lại từ đầu là được rồi. “Anh trước hử…” Trần Mặc Bạch thở ra một hơi, anh chống cằm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Gần một phút trôi qua, anh vẫn đang suy nghĩ. Thẩm Khê không có kiên nhẫn dùng tay chọc chọc anh: “Này, anh đang nghĩ gì thế!” “Anh thấy những lời muốn nói với em anh đều đã nói hết rồi, những gì còn lại chỉ là những bí mật nhỏ của riêng anh không thể nói cho em biết thôi.” Trần Mặc Bạch nghiêng mắt nhìn cô. “Gì cơ? Anh có bí mật nhỏ á? Em chẳng có bí mật gì cả!” Thẩm Khê thấy cực kỳ bất mãn. “Bởi em biết mình sẽ không bao giờ phải lo lắng khi đứng trước mặt anh.” Trần Mặc Bạch nở nụ cười đầy thản nhiên. Anh càng như vậy Thẩm Khê càng muốn biết bí mật của anh là gì. “Anh không nói thì chúng ta liền chia tay.” Thẩm Khê hậm hực. “Tiểu Khê, anh hy vọng cả đời này em không phải lo lắng điều gì cả, đừng quan tâm đến những lời chỉ trích và ngăn cản của bất cứ ai, hãy dũng cảm tiến về phía trước.” Trần Mặc Bạch duỗi tay gãi gãi chóp mũi của Thẩm Khê. “Ừm…” Thẩm Khê sờ sờ mũi. Đây không phải là những lời cô muốn nghe, dù Trần Mặc Bạch không nói những lời này thì Thẩm Khê vẫn tin rằng mình có thể trở thành một người như vậy. “Đừng như anh… dù là nghe thấy tên em hay là nhìn thấy tên em trên màn hình điện thoại… anh đều thấy mình đã xong đời.” Trần Mặc Bạch dùng ánh mắt chân thật nhất, không che giấu bất cứ điều gì mà nhìn cô. Anh là Trần Mặc Bạch luôn chọn cách sống cho riêng mình, anh là Trần Mặc Bạch luôn đi trên con đường mà mình đã chọn, anh cũng là Trần Mặc Bạch chỉ cần nghe thấy hai từ “Thẩm Khê” là đã bị dắt đi. “Anh còn bí mật nhỏ nào khác không?” Thẩm Khê đắc ý, cô hất cằm lên hỏi. “Đương nhiên anh không thể nói hết mọi thứ rồi. Anh chỉ có thể nói từng chút, từng chút một cho em biết, em ở bên cạnh anh càng lâu thì sẽ càng hiểu anh. Đến lượt em, anh rất tò mò em sẽ nói gì đấy.” Lúc này trong đôi mắt anh đều là ý cười mà Thẩm Khê thích nhất. Cô biết rõ điều khiến anh động lòng mãi mãi là những lời nói chân thành của cô. “Anh rất có tiền nhưng em không cần anh nuôi em.” “Anh biết, hình như hiện tại… em còn giàu hơn cả anh, nhưng đây đâu phải là lời tỏ tình đâu em?” “Anh rất đẹp trai nhưng lại không thể đẹp cả đời được, gu thẩm mỹ của em rất kém nên không biết cách thưởng thức.” Trần Mặc Bạch buồn cười giơ tay lên, giả vờ đấm vào ngực mình. “Anh hiểu, đây không phải lời thổ lộ mà là lời khiến tim anh đau.” “Em ghét anh vì anh rất hiểu em, trước mặt anh em không thể giấu được bất cứ bí mật nào.” “Vậy anh xin lỗi.” “Nhưng vì anh là người hiểu em nhất thế giới này nên so với mọi thứ trên đời thì em chỉ cần anh.” Thẩm Khê nhìn Trần Mặc Bạch, anh chính là người khiến cô chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảnh khắc xe đua của anh bị vỡ nát… cũng là người cô tin tưởng nhất. Trần Mặc Bạch cứng đờ nhìn cô gái trước mắt mình. Đôi mắt anh rất nóng, nóng đến mức như có thứ gì đó sắp chảy ra ngoài, khoảnh khắc ấy anh đột nhiên đứng dậy, quay lưng về phía Thẩm Khê. “Anh thua rồi, người thua sẽ phải lập tức đi ngủ.” “Ơ? Gì vậy? Anh cứ thế mà nhận thua ư?” Thẩm Khê đuổi theo phía sau Trần Mặc Bạch nhưng làm thế nào cũng không thể nhìn thấy mặt anh. “Đúng thế, anh thua rồi. Anh muốn ngủ, em có đi ngủ không?” “Không phải… anh nhường em nên mới nhận thua ư? Chuyện này chẳng khoa học tí nào cả!” Thẩm Khê túm cánh tay của Trần Mặc Bạch nhưng anh lại ôm lấy đầu cô khiến cô không thể ngẩng đầu. “Trên người anh đang có vết thương, em muốn dứt tay của anh xuống hử?” “Được rồi…” Thẩm Khê thất vọng đứng thẳng dậy. Trần Mặc Bạch vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại rồi rửa mặt. “Em muốn ngủ một mình hay ngủ với anh?” “Em muốn ngủ với anh!” Trần Mặc Bạch vừa bóp kem đánh răng vừa cười đầy bất lực, anh thấp giọng nói: “Em nói muốn ngủ với anh khiến anh không vui nổi.” “Hả?” “Vậy em đi đánh răng rửa mặt ngay đi! Mấy ngày không tắm rồi hả? Anh toàn ngửi thấy mùi thuốc lá của mấy tên nghiện thuốc kia trên người em.” “Ồ, giờ em đi tắm đây!” Nghe thấy tiếng Thẩm Khê mở cửa về nhà của mình Trần Mặc Bạch mới thở ra một hơi. Anh nhìn khuôn mặt của mình trong gương, sau này nhất định anh sẽ không để cô thấy lại cảnh tượng ấy nữa. Vì bị thương nên sáu chặng đua tiếp theo Trần Mặc Bạch không thể tham gia. Caspian giống như bỗng nhiên trưởng thành, cậu ta chưa từng cáu kỉnh trước các thành viên khác trong đội, luôn kiên nhẫn nghe phân tích các chiến lược, ngay cả khi bị chỉ ra những khuyết điểm cũng không nổi cáu. Trong hai chặng đua tiếp theo, lần đầu tiên Caspian đứng thứ tư, sau đó cậu ta còn vượt qua danh tướng Payne và Duchovny để giành được vị trí thứ ba trong chặng Hockenheim. Điều ấy đã khiến giới F1 nhận thức được tiềm năng vô hạn của Caspian. (Hockenheim là một thành phố của nước Đức) Trong hai chặng đua ấy, xe đua của Carmen đã vượt qua Winston và giành chức quán quân tại chặng Hungary. Carmen- người đã đánh bại Winston gần như đã trở thành con cưng của giới truyền thông, ngay cả những hợp đồng quảng cáo của cậu ta cũng được sắp xếp đến tận năm sau. Nhưng tại chặng Hockenheim, Winston đã giành chức quán quân với ưu thế nhanh hơn 0.3 giây, kỹ thuật vượt cua siêu hạng và phòng ngự tuyệt đối. Sau khi thi đấu xong, Caspian mang bia đến nhà Trần Mặc Bạch để thăm anh. Lúc Trần Mặc Bạch mở cửa, Caspian liếc mắt nhìn lớp thạch cao trên chân anh rồi khinh bỉ nói: “Lúc nào tôi cũng có cảm giác anh đang diễn, có cần tôi ký tên lên thạch cao của anh không?” “Chờ cho đến khi cậu giành được chức quán quân chặng thì hãy ký cho tôi.” Trần Mặc Bạch vừa lùi về sau Caspian liền chen vào. “Tôi đến đây để giúp anh giải sầu. Bây giờ ngày nào tiến sĩ Thẩm cũng ngâm mình trong phòng R&D, không có ai nói chuyện với anh, chắc anh rất cô đơn đúng không?” Caspian vừa ngồi xuống liền phát hiện tivi đang chiếu trận đua tại Đức. “Ha ha, đúng là anh đang rất cô đơn, không được tham gia thi đấu nên trong lòng ngứa ngáy lắm đúng không!” Caspian vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Cậu ta mở bia rồi đưa cho Trần Mặc Bạch một chai. “Cậu đã trưởng thành chưa? Hay tôi lấy coca cho cậu uống nhé?” “Anh có tin tôi dùng chai bia đập vỡ thạch cao của anh không!” Caspian nhướn mày. “Vậy thì tôi có thể nghỉ ngơi đến mùa giải năm sau rồi.” Trần Mặc Bạch ngẩng đầu uống một ngụm bia, cố ý dùng cái chân bị bó thạch cao của mình đụng Caspian một cái: “Cậu rất nổi bật trong hai chặng đua này đấy.” “Đương nhiên rồi, thừa dịp anh không ở đây tôi phải lấy nhiều điểm một chút.” “Vậy cậu thực sự mong đến mùa giải sau tôi mới hồi phục hử?” “Tôi đến để nói cho anh biết… xe đua của Carmen thực sự rất đỉnh. Trong đoạn đường thẳng, tốc độ của cậu ta khiến tôi thấy mình luôn kém hơn một chút, cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp. Tôi định vượt lên trong những khúc cua nhưng khả năng khống chế lúc ra vào những khúc ngoặt của cậu ta khiến tôi không tìm thấy bất cứ cơ hội nào. Từ khi tôi bắt đầu bước vào công thức 1, tôi đã bắt đầu cạnh tranh với Carmen. Không phải tôi chưa từng vượt qua cậu ta nhưng lúc này tôi thật sự thấy mình làm thế nào cũng không thể thắng được Carmen. Tính năng xe đua của cậu ta tốt hơn của chúng ta rất nhiều… Tôi không phủ nhận năng lực của ngài Hall và tiến sĩ Thẩm, chỉ là… tôi đã gần như bỏ cuộc…” “Cậu đã rất nỗ lực đuổi theo Carmen ở chặng Hockenheim, tôi có thể nhìn ra sự dụng tâm của cậu, không hề thấy cậu có ý định bỏ cuộc.” “Là bởi vì Winston, rõ ràng anh ấy đã thua Carmen trong chặng đua trước… tuy thua nhưng mọi người đều thầm nghĩ thứ bị đánh bại chính là tính năng xe đua của anh ấy, trong lòng họ kỹ thuật điều khiển của Winston giỏi hơn Carmen rất nhiều, dù bị ngã xuống từ trên đỉnh cao nhưng anh ấy lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, vậy nên tôi không muốn từ bỏ.” Trần Mặc Bạch vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Tuy rằng hầu như lúc nào cậu cũng khiến mọi người thấy tức giận, chỉ thỉnh thoảng mới dễ thương một chút. Dù thế nét đáng yêu của cậu lại vượt xa sự đáng ghét của cậu.” “Anh đang khen tôi ư?” “Đúng vậy.” “Sao một chút tôi cũng không thấy anh đang khen tôi vậy.” Caspian bĩu môi “Sau khi thi đấu xong tôi đã nghiên cứu màn so tài giữa Winston và Carmen. Winston xử lý các tiểu tiết rất kỹ càng, tuy rằng hiện tại đa số mọi người đều nghĩ F1 đã bước đến giai đoạn cạnh tranh về tính năng của xe đua, thực lực của các tuyển thủ không còn quá quan trọng nữa, nhưng kỹ thuật điều khiển xe đua của Winston đã chứng minh không phải cứ có ưu thế xe đua là có thể vượt qua được anh ấy.” “Ừ, tôi hiểu rồi, cậu sẽ trả thù lao để tôi phân tích Winston cho cậu nghe chứ?” Trần Mặc Bạch cười nói. “…Cùng lắm thì đợi đến khi anh quay lại tôi sẽ chắn gió cho anh.” Caspian nghiêng đầu. (Chắn gió là một thuật ngữ được dùng trong đua xe đạp. Lực cản lớn nhất trong lúc đua xe đạp chính là gió, trong đua xe đạp đường trường thường chia làm hai loại vận động viên: “tướng quân” và “phó tướng”. “Phó tướng” có trách nhiệm đi trước để cản gió cho “tướng quân”. Có lẽ ý của Caspian ở đây là sẽ chắn đối thủ ở phía sau để Trần Mặc Bạch có thể yên tâm tiến về phía trước) Trần Mặc Bạch ngẩn người, anh không ngờ chỉ vì muốn nghe mình phân tích Winston mà tên nhóc này có thể nói ra lời hứa hẹn ấy. Mà cậu ta đã nói ra thì nhất định sẽ làm được. “Tôi rút lại câu nói cậu còn là một đứa nhóc.” Bởi cậu đã trở thành một người đàn ông rồi. “Nghe này, điều mà các chiến lược gia và ngài Marcus mong muốn cậu làm được không phải là vượt qua Carmen bởi họ biết điều đó rất khó. Thay vì mạo hiểm làm ra những chuyện vô nghĩa dẫn tới tai nạn như là nổ lốp hay nổ xi lanh thì họ thà rằng cậu có thể giữ được vị trí thứ ba hoặc là thứ tư.” “Tôi biết.” “Nếu cậu muốn mạo hiểm thì một mình cậu là không đủ, cậu cần đến sự phối hợp của cả đội, cậu có hiểu không?” “Tôi không cố chấp đến vậy, tôi sẽ nói chuyện trước với ngài Marcus nhưng tôi cũng cần những lý do đáng tin để có thể thuyết phục được ông ấy.” “Được rồi, cậu có biết cơ hội để mình vượt qua Carmen là gì không? Tại chặng Hockenheim, Winston đã vượt qua Carmen ba lần, mặc dù có hai lần bị Carmen đuổi kịp nhưng ba lần đó chính là những ví dụ kinh điển chứng minh kỹ thuật của anh ta.” “Lần đầu tiên là ở đoạn đường thẳng. Winston đuổi theo phía sau Carmen, anh ta đã lợi dụng hiệu ứng kéo để giảm bớt lực cản rồi vượt lên. Nhưng phần lớn thời gian chúng ta còn chưa dựa vào đủ gần thì đã bị Carmen tránh được.” “Nếu cậu muốn làm được điều đó thì tốc độ ra khỏi khúc cua của cậu phải nhanh hơn Carmen.” “Điều đó rất khó.” “Vậy những lúc Carmen phòng thủ những đối thủ khác thì sao?” “Cơ hội đó… còn khó hơn…” “Nhưng Winston lại nắm được cơ hội ấy.” Trần Mặc Bạch cười cười “Lúc cậu cắn lấy Carmen, khoảng cách và sức cản của gió thuận lợi nhất đều chỉ nằm trong khoảnh khắc ấy, nếu cậu không nắm chắc được cơ hội đó thì nó sẽ biến mất.” Ngay lúc đó bỗng nhiên Caspian hiểu được khả năng điều khiển của Winston thực sự là thần cấp. “Cũng có những thời điểm Carmen bị đối thủ ép đến mức phải thay đổi lộ trình vào cua. Những người có thể ép được Carmen là Winston, Duchovny và Payne. Nếu muốn nắm được cơ hội đó, ít nhất cậu phải nằm trong cái đội này.” Lúc đó tâm trạng của Carmen sẽ rất nặng nề. “Cuối cùng lúc cậu phanh lại cũng là một canh bạc. Dù là chiến lược gia hay là tôi thì đều không muốn cậu đi đánh bạc.” “Tôi hiểu… ai đạp phanh muộn nhất thì người đó sẽ đến trung tâm của khúc cua trước.” Tại chặng Hockenheim, màn so tài trong khúc cua cuối cùng của Winston và Carmen khiến người ta thấy mà ghê người. Ở trong mắt của Carmen, Winston bình tĩnh như thể thấy chết cũng không sờn. “Cậu có thể trì hoãn đạp phanh trong khoảng từ 0.1 đến 0.2 giây để có được ưu thế một thân xe từ chỗ phanh cho đến khi vào cua.” “Winston đã tăng diện tích phanh và khuếch trương sức mạnh của lốp xe để phanh vào khúc cua… lực phanh được gia tăng rất tinh tế, nâng cao đến cực hạn… ngài Marcus nói… có rất nhiều sự may mắn trong màn vượt lên ấy.” Caspian nói. “Vậy cậu thấy đó là do may mắn ư?” Trần Mặc Bạch hỏi. “Nếu đó là Payne hoặc Duchovny thì tôi sẽ nghĩ là họ rất may mắn nhưng Winston… tôi có cảm giác… anh ta vẫn có thể hoàn thành được điều ấy thêm một lần nữa!” “Điều đó đến từ kinh nghiệm thực chiến của Winston. Anh ta giỏi tạo ra và khống chế các cơ hội chỉ trong một phần ngàn giây hơn Carmen nhiều. Nó giống như việc bắt một con cá bơi trong dòng nước cuồn cuộn vậy. Hầu hết mọi người đều không thể đánh giá chính xác sức ảnh hưởng của dòng nước và khúc xạ của ánh sáng lên sự phán đoán của họ, nhưng Winston lại rất giỏi điều đó. “Anh cũng có thể làm được đúng không?” Caspian hỏi. “Ai biết được, tôi còn chưa từng trải nghiệm khoảnh khắc đó đâu.” Trần Mặc Bạch cười cười. “Nhưng… tôi không làm được… không biết tại sao nhưng tôi thấy mình không thể làm được… Đây chính là sự chênh lệch giữa tôi và hai người…” Caspian cúi đầu, đè lên chai bia. “Cậu phải tin tưởng vào cảm giác của chính mình. Khi khoảnh khắc đó đến thực ra trong lòng cậu đã biết rồi. Hãy chỉ thị cho chân, tay, ánh mắt, đại não của cậu trở nên quyết đoán, để bản thân có thể lao vào khoảnh khắc đó.” “Tôi hiểu rồi.” Caspian ngẩng đầu, dùng chai bia chạm nhẹ lên người Trần Mặc Bạch: “Anh cũng vậy. Nếu tôi đã dốc toàn lực ứng phó thì anh cũng phải cảm nhận rõ chiếc xe của Carmen.” “Đương nhiên rồi.” Tối hôm đó, Thẩm Khê về nhà trong trạng thái choáng váng đầu óc, bụng đói đến mức dán vào người, suy nghĩ Trần Mặc Bạch sẽ nấu món gì cho mình. Cô đứng trước cửa, dán mũi vào ngửi ngửi, hình như là mùi cà ri và… giọng nói của Caspian? “Này! Không thể bỏ thêm thịt gà ư?” “Chỗ cà ri này chỉ đủ để nấu số lượng thịt gà này thôi, dù sao thì khoai tây và cà rốt cũng rất nhiều mà.” “Tôi không thích ăn cà rốt! Tôi cá là chắc chắn Thẩm Khê không thích ăn!” “Không đâu, cô ấy chỉ cần được ăn là đã vui rồi.” Giọng nói của Trần Mặc Bạch mang theo nét đùa giỡn: “Cậu có biết là cà rốt rất bổ dưỡng không? Phải ăn nhiều cà rốt một chút thì mới khỏe mạnh.” “Nào có, tôi chỉ từng nghe mỗi ngày ăn một quả táo giữ bác sĩ cách xa!” (Từ câu thành ngữ tiếng Anh: An apple a day keeps the doctor away) “Vậy cậu có ăn táo mỗi ngày không?” “Ngày nào tôi cũng có thể uống một chai nước ép trái cây đấy!” Thẩm Khê mở cửa, lúc cô bước vào mới phát hiện ra hóa ra Caspian mới là người nấu món cà ri còn Trần Mặc Bạch đang chỉ đạo. “Tôi… tôi lo Elvin què tay què chân sẽ gặp tai nạn trong phòng bếp nên mới ở lại để giúp anh ta!” Caspian thấy Thẩm Khê liền lập tức thanh minh cho bản thân. “Ồ.” Thẩm Khê đến cạnh nồi cơm điện, vừa mở ra liền thấy một nồi đầy cơm bên trong, cực kỳ hài lòng mà gật đầu. “Elvin nói… chị… chị có thể ăn hai phần ba nồi cơm…” Caspian nói với vẻ không tin. “Ừ, thế nên một phần ba chỗ cơm còn lại là của hai người.” Thẩm Khê nói như thể đó là điều đương nhiên. Sau khi cho cà ri lên cơm, Caspian nhìn bát của Thẩm Khê rồi đầy hoài nghi mà hỏi Trần Mặc Bạch: “Tại sao tôi lại thấy bát của chúng ta khác với bát của tiến sĩ Thẩm vậy?” “Cô ấy dùng bát ô tô còn chúng ta dùng bát cơm bình thường.” Trần Mặc Bạch kiên nhẫn giải thích. “Caspian, cố lên nhé. Chúng tôi sẽ thử điều chỉnh tính năng của xe đua. Mặc dù chưa thể cải thiện quá nhiều trong thời gian ngắn nhưng chúng tôi dự tính cậu sẽ có ưu thế cao hơn bình thường một chút.” Thẩm Khê duỗi ngón tay để mô tả, khoảng cách giữa các ngón nhỏ đến mức gần như không thể nhìn ra. Nhưng Caspian có thể hiểu được chỉ sự cải tiến nhỏ ấy thôi cũng đã khiến rất nhiều thiên tài của đội R&D phải làm việc ngày đêm mới có thể đạt được. “Cảm ơn.” Caspian lấy một lon sữa Vượng Tử rồi đặt nó trước mặt Thẩm Khê. (Sữa Vượng Tử là một thương hiệu sữa của Trung Quốc)
“Ơ, cậu lấy cái này ở đâu ra thế?” Thẩm Khê vui vẻ mở ra uống một ngụm lớn. “Tôi mua nó trong lúc xách gạo giúp Trần Mặc Bạch ở siêu thị người Hoa…” Nửa câu còn lại của Caspian là “Tôi thấy rất nhiều đứa trẻ thích uống nó”, vốn cậu ta muốn nếm thử hương vị của nó nhưng không ngờ Thẩm Khê lại thích như vậy. Chặng đua tiếp theo sẽ diễn ra ở đường đua Spa tại Bỉ. Trần Mặc Bạch đã đồng ý với Caspian sẽ trực tiếp đến xem trận đua. Đường đua Spa dài và khá đặc biệt, nó bao gồm cả đường quốc lộ và đường xuống núi, cần rèn luyện khả năng thích nghi với áp suất thấp và trung bình. Ngài Hall đã cho Thẩm Khê nghỉ hai ngày để cô có thể đến Bỉ cùng với Trần Mặc Bạch. Trường đua Spa-Francorchamps (tiếng Pháp Circuit de Spa-Francorchamps),hay gọi ngắn gọn là Trường đua Spa, là một trường đua xe chuyên dụng nằm ở thành phố Stavelot, Vương quốc Bỉ. Trường đua hiện đang đăng cai chặng đua GP Bỉ của giải đua Công thức 1 và là trường đua có chiều dài dài nhất trong số các trường đua đang tổ chức F1.Nguồn: wiki (Nguồn ành: fomula1.com) Đường đua Spa khi nhìn từ trên cao Tôi khi edit chương này:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]