*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“…Đối với em thì đó vẫn là cách thổ lộ cực kỳ mới mẻ.”
“Anh cũng vậy.”
“Hơn nữa đây cũng không phải là lời thú nhận.”
“Tại sao?”
“Anh đã biết em thích anh từ lâu rồi mà!”
“Nhưng anh không biết em thích anh tới đâu.” Trần Mặc Bạch tiếp tục trêu chọc cô.
“Thích đến vô cùng.” Thẩm Khê nói.
Trần Mặc Bạch cười cười. Anh ôm Thẩm Khê, thầm nghĩ chỉ muốn ôm cô như thế này thật lâu. Thẩm Khê nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Trần Mặc Bạch, không lâu sau tiếng thở của cô nhẹ nhàng vang lên bên tai anh.
Đôi mày Trần Mặc Bạch nhíu lại, anh vỗ nhẹ vào lưng cô: “Tiểu Khê?”
Thẩm Khê ngửa đầu ra sau, đôi mắt cô nhắm nghiền, hàng mi chỉ hơi nhếch lên, trông cực kỳ an tâm.
Trần Mặc Bạch lay lay cô: “Này, anh không phải là người tốt đâu.”
Nhưng Thẩm Khê lại dùng dáng vẻ ngủ say của mình để nói cho Trần Mặc Bạch biết một điều: Em tin anh là người tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Marcus nhận được một cuộc gọi của Trần Mặc Bạch.
“Ngài Marcus, ngại quá, tối hôm qua tôi bị mất ngủ nên hôm nay trạng thái tinh thần không được tốt lắm. Tôi muốn xin nghỉ buổi tập sáng nay để nghỉ ngơi một chút.”
Marcus hỏi đầy ngạc nhiên: “Anh sao thế? Sao lại mất ngủ?”
“Dục cầu bất mãn.” Trần Mặc Bạch trả lời.
“…Được rồi, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Trần Mặc Bạch ném điện thoại sang một bên rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ly-toc-do/1110737/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.