8 giờ tối, phân cục Huớng Dương thành phố Trọng Quang.
"Tiểu Giang, tổng đài mới nhận được cuộc thông báo, bên thôn Tháp Bộ xảy ra án mạng. Không biết lão Dương trực ban chạy đi đâu rồi, cậu cùng anh đi nhìn xem sao."
Tay Giang Bùi Di đang đánh chữ dừng một chút, nâng mí mắt, đôi mắt ở phía sau tròng kính phá lệ đen nhánh trầm tĩnh, cậu đứng lên ôn hòa nói: "Được"
Lão cảnh sát nhân dân nhếch miệng cười vừa lòng, tay khoác lên vai Giang Bùi Di như kiểu ' Anh em tốt ' kéo cậu đi cùng.
Giang Bùi Di là thực tập sinh mới tới, nghe nói là bà con xa của cục trưởng, từ nơi khác đến đây nhờ cậy. Cậu được phân cho chức vụ làm biểu mẫu, nhưng lại là căn cứ quan sát ' Các lão tiền bối'. Người trẻ tuổi có thân hình gầy gò này thật sự không có tính tình gì cả, ai cũng đều có thể sai khiến cậu bưng trà rót nước, làm việc này việc nọ, trở thành người chạy việc ----- thành công giải cứu được một thực tập sinh đang ở trong nước sôi lửa bỏng, hơn nữa còn gia nhập vào hàng ngũ người mới được chỉ bảo.
Ví dụ như buổi tối hôm nay, công tác bên ngoài vốn dĩ không phải việc của Giang Bùi Di, nhưng cảnh sát nhân dân trực ban lại vô duyên vô cớ bốc hơi. Báo cáo điều tra hiện trường không phải làm một người như vậy. Vì thế Giang Bùi Di không việc gì không làm được bị gọi đến làm việc.
Hiện tại là thời điểm lạnh nhất mùa đông, trong đại sảnh lầu một được bếp lò sưởi ấm áp nóng bỏng, nhiệt độ bên ngoài chênh lệch với bên trong đoán chừng cũng phải trên 20 độ. Giang Bùi Di đẩy cửa đi ra ngoài, một luồng khí lạnh dày đặc ập vào mặt. Tóc đều bị gió lạnh lẽo như những lưỡi dao thổi bay.
Lão cảnh sát nhân dân hung hăng run một cái, nháy mắt cảm nhận được tư vị lạnh thấu tim, cổ tay co rút nhét vào trong túi, bước nhanh đi đến bãi đỗ xe, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ban ngày ở cục nhàn nhã không có việc gì làm, buổi tối trời lạnh thì lại phải ra ngoài chịu tội, thật là ' Một buổi tối khiến người ta phát điên'!
Giang Bùi Di đi theo phía sau lão không nói một lời, cổ áo ở cổ bị gió thổi đong đưa qua lại, mặt cậu trong đêm tối phá lệ lãnh đạm.
Trên xe cảnh sát, lão cảnh sát nhân dân lấy áo khoác bông từ ghế sau mặc kín người, sau đó dùng tay trái đem nón xanh đội lên đỉnh đầu Giang Bùi Di, châm một điếu thuốc rồi chuyển lái, nói lải nhải: "Anh thấy cậu mặc quá ít, gió bên ngoài thổi vài phút liền lạnh đến đông cứng. Hiện tại các cậu đều là người trẻ tuổi, vì cái đẹp mà quần bông áo bông đều không mặc."
Thật ra Giang Bùi Di có mặc quần mùa thu, thêm cả nhung giữ ấm. Lúc này cảm thấy không lạnh bao nhiêu, nhưng cũng không phản bác lời nói của lão, vẫn luôn là bộ dáng mỉm cười lắng nghe.
Thôn Tháp Bộ ở góc Đông Nam của phân khu, là một thôn núi lạc hậu xa xôi. Ngày thường đều yên lặng, mấy việc vặt vãnh như bắt gà trộm chó đều không có. Ai biết giữ nguyên một chiêu lớn, vừa tung chiêu một cái là án mạng chết người.
"Cậu vừa mới tới đây, có khả năng cậu sẽ không hiểu lắm về quy tắc ở nơi này của chúng ta, chỉ giết một người như này, vốn dĩ cũng không tính là chuyện lớn" Lão cảnh sát nhân dân ưu sầu mà hút một ngụm thuốc, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nói như ông cụ non: "Nhưng ở phía trên gần đây đang theo dõi thành phố Trọng Quang, chuyện này căng thẳng lắm, nghe nói hai đội trưởng trong tổng cục thành phố đều đã được đổi người mới. Họ chỉ còn chờ bắt được những người 'điển hình'. Đoán rằng có lẽ tương lai nhất định sẽ có sự thay rất lớn."
Giang Bùi Di có chút chần chờ nói: "Mặt trên sông sóng cuộn biển ngầm, chúng ta chỉ là binh tôm tướng tép chẳng gây sóng gió gì lớn, chắc là không có chuyện gì đâu. Tôi cảm thấy cục của chúng ta... khá tốt."
Nghe câu nói ấy, trên mặt lão cảnh sát nhân dân hiện lên nụ cười khó tả. Lão ta như có điều gì muốn nói nhưng lại thôi, đến cuối cùng thì cũng không nói gì cả, chỉ ngâm nga bài dân ca địa phương rồi không để tâm đến Bùi Giang Di nữa mà tập trung lái xe.
Chiếc xe cảnh sát cũ kỹ đi trên con đường gập ghềnh đầy bùn đất, chầm chậm đi cũng hơn nửa tiếng mới đến thôn Tháp Bộ - nơi xảy ra vụ án.
Người báo án là một người đàn ông địa phương hơn 40 tuổi. Lúc này đang ở chỗ bia thôn chờ xe cảnh sát tới và dẫn bọn họ đi đến nhà người chết tên là Biên Thụ.
Căn cứ theo cách người báo án nói, người chết Biên Thụ là hàng xóm của hắn. Nhà hắn buổi tối không có than đá, trẻ nhỏ trong nhà lạnh đến mức không ngủ được. Vì vậy mà người này liền muốn mượn Biên Thụ nửa túi than đá cho cả nhà dùng, kết quả không những không có than đá mà ngược lại bị kinh hãi lớn --- Biên Thụ cả người nằm trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, sắc mặt xanh tím. Giang Bùi Di nhìn đến cái thi thể kia, chỉ thấy nó cứng đờ. Sợ rằng thời gian tử vong đã trên hai tiếng.
Giang Bùi Di thuận miệng hỏi: "Nhà nạn nhân còn có những người khác không?"
Nam nhân báo án nói một tràng tiếng bản địa, nước miếng bay tứ tung mà trả lời: "Hắn không có cha mẹ, đã sắp 50 tuổi rồi mà vẫn còn ở một mình. Hắn vẫn luôn không muốn cưới vợ, năm này qua năm nọ không thay đổi."
Lão cảnh sát nhân dân vừa nghe liền biết đây là một 'người cô đơn' tức khắc cảm thấy an tâm hơn hẳn. Kiểu người này thì sẽ không có ai vì hắn chịu bất công mà nhất định đòi công đạo không tha. Cách xử lí mấy loại vụ án có nạn nhân như vậy thì đều giống nhau, đó là xử lý theo trường hợp "sự cố ngoài ý muốn". Có thể trực tiếp kết án mà chẳng cần phải thâm nhập đi điều tra sâu. Những 'sự cố' đơn giản và dễ dàng này so với một số vụ án giết người gây chấn động thì phổ biến hơn.
Thành phố Trọng Quang từ xưa đến nay luôn là loại không khí làm việc này. Trên làm thế nào dưới tuân theo thế ấy, phát huy một cách hiệu quả và hình thành ra một dây chuyền hoà hợp đã làm cho vô số vong hồn chết không nhắm mắt. Nếu không thì bên trên cũng sẽ không bỏ thời gian ra để trừng phạt và sửa bọn họ cho vừa ý.
Toàn bộ thi thể Biên Thụ ở gần chân Giang Bùi Di, nằm ngay ngắn mặt hướng thẳng lên trên. Giang Bùi Di trầm mặc chăm chú nhìn một lát rồi bỗng nhiên hơi nhíu nhíu mày.
Người đàn ông đã chết này vóc dáng rất gầy, có những chỗ nhìn như da bọc xương, sau khi chết thì càng trở nên rõ ràng hơn. Nhiệt độ thi thể rất thấp, sắc mặt và môi đều trở nên xanh đen, bên ngoài lỗ mũi chảy ra một ít máu, đứt quãng chảy đầy cả mặt.
Lão cảnh sát nhân dân đang cùng người báo án xác nhận, đầu óc suy nghĩ dùng cách nào mới có thể khóa miệng hắn nhằm không cho chuyện này tràn lan ra bên ngoài. Chuyện kia đánh đến điểm mẫn cảm trong thời kỳ đặc biệt này, lỡ như làm kinh động đến người bên trên thì chính là một tội danh liên đới.
Kết quả, vừa quay đầu sang liền thấy "Tiểu Giang" - người gọi dạ bảo vâng luôn mang lại cảm giác không tồn tại cao trong cục kia, mặt không đổi sắc điềm nhiên dùng tay của mình để nâng cánh tay phải của thi thể lên xem, lại tiếp tục dùng tay không lột sạch quần áo của xác chết kia.
Lão cảnh sát nhân dân trừng to hai mắt: "Này, cậu làm gì đấy!?"
Giang Bùi Di ngồi xổm trên mặt đất, biểu tình trên mặt cậu thật sự quá bình tĩnh. Ánh mắt không hề gợn sóng, giống như ở trước mặt cậu không phải là một thi thể vừa lạnh mà chỉ là một đống máy cũ nát mang giá trị nghiên cứu.
Ánh mắt Giang Bùi Di đảo qua đảo lại trên thi thể. Nếu như con ngươi có công năng chụp hình thì ở hai giây cuối cùng trước khi chết ắt hẳn người này đã có thể lưu lại manh mối quan trọng cho bọn họ. Phản ứng của cậu vừa mau lẹ vừa nhạy bén. Ngay sau đó cậu quay đầu nhìn lão cảnh sát nhân dân, lại biến trở về dáng vẻ thực tập sinh xui xẻo trói gà không chặt, ngữ khí do dự mà nói: "Ừm..... Lưu ca, người này hình như là một kẻ nghiện ma túy."
Vị trí bên trong đùi Biên Thụ có nhiều vết loét chứng minh hắn hít ma túy rất nhiều. Là kiểu nghiện nặng, ít nhất là trên 5 năm. Nhưng trên thi thể không có nhiều lỗ kim đâm nên khả năng cao là hắn dùng mũi để hít, đốt hít hoặc uống.
Niêm mạc mũi yếu ớt bị các chất hóa học của thuốc phá hoại nghiêm trọng. Phần lớn các tế bào đều đã tổn thương nghiêm trọng, cho nên sau khi chết mũi sẽ chảy máu.
Lão cảnh sát nhân dân không kịp đề phòng mà đột nhiên nhìn vào thi thể 'ba hoa chích choè' kia, chỗ hồng chỗ xanh, tức khắc hít hà một hơi: "Tổ tông của tôi ơi, bây giờ cậu lột quần áo hắn ra để làm gì?"
Giang Bùi Di chớp mắt một cái, thấp giọng giải thích: "Tôi chỉ thấy hắn chảy một chút máu mũi cho nên mới muốn xem thử trên người hắn còn có gì khác thường không..."
"Đó là nhiệm vụ của pháp y, cậu nhúng tay vào làm gì!" - Lão cảnh sát nhân dân tức giận không nhẹ, đánh một cái bụp lên người Giang Bùi Di. Sau đó bóp mũi rồi cầm quần áo che lại thi thể kia.
"Buổi tối hôm nay cứ như vậy trước đã. Tôi đến xe lấy cáng, mang thi thể về cục trước. Chuyện tiếp theo chờ có kết quả rồi nói tiếp."
Người đàn ông báo án vội vàng đuổi theo nói:"Để tôi phụ đồng chí cảnh sát một chút..."
Giang Bùi Di thấy hai bọn họ đều đã đi rồi, ánh mắt lần nữa nhìn xuống thi thể. Cậu duỗi tay đem quần áo nhấc lên một góc, đem cánh tay xoay nửa vòng -- trên cánh tay nạn nhân có một lỗ kim mới.
Ở ngoài nhà, người đàn ông báo án đem cáng đặt ở trước cửa, sau đó xoa xoa tay, mắt đảo quanh: "Đồng chí, hôm nay trời cũng tối rồi, tôi còn phải về giúp vợ chăm con ngủ, tôi có thể đi trước không?"
Theo lý thuyết thì người báo án phải trở về cục tiến hành việc ghi chép. Nhưng bất kì người nào cũng muốn tránh xa, không muốn dính dáng đến người chết kẻo dính xui xẻo. Lão cảnh sát nhân dân trầm tư suy nghĩ một chút, thấy án mạng này cũng không tính là lớn. Cho nên liền vẫy vẫy tay cho người đàn ông kia về.
Giang Bùi Di và lão cảnh sát nhân dân nâng cái xác đặt trên cáng.
Biên Thụ vốn dĩ gầy nhom nên cả hai người nam nhân như bọn họ không tốn quá nhiều sức lực, một trước một sau mà cầm cáng đi ra khỏi căn nhà gạch thê lương trong gió đêm lạnh giá thấu xương.
"Tôi nói này Tiểu Giang, tâm lý của cậu có khả năng chịu đựng thật sự rất tốt." Lão cảnh sát nhân dân đi phía trước mở đường, không khỏi thổn thức nói: "Nhớ năm đó, lúc tôi lần đầu tiên nhìn thấy thi thể người chết. Tôi bị ám ảnh đến mức mơ thấy ác mộng cả tuần liền, trong mộng đều bị Sadako* tỷ tỷ đuổi dí."
(*)Sadako là ma nữ nổi tiếng trong bộ phim kinh dị Ringu hay The Ring - niềm tự hào của điện ảnh Nhật Bản với hình tượng mái tóc dài thả xõa, lừ lừ chui ra khỏi giếng hoặc màn hình TV
( Lên google để xem hình ảnh nhé, nhìn hơi ớn nên Sở không gắn ở đây.)
Giang Bùi Di không nói chuyện. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu từ vòm trời xuống mặt đất, ánh lên gương mặt hầm hầm trông giống quỷ của cậu, lông mi từng cọng rõ ràng đổ bóng dài thẳng tắp.
Cậu mang khuôn mặt lãnh đạm đi được nửa đường mới lên tiếng gần như không thể nghe thấy trong tiếng gió gào thét: "Làm nhiều riết quen thì tốt thôi."
Giang Bùi Di đem thi thể đến chỗ pháp y, cậu không về nhà hay ở kí túc xá mà trực tiếp chấp nhận qua đêm trên cái sô pha công cộng có thể coi là tạm chấp nhận ở văn phòng. Ngày hôm sau cậu dậy sớm chạy bộ một tiếng, rồi bắt đầu một ngày làm việc mới.
Mặc dù vụ án này vẫn chưa được bắt đầu điều tra chính thức, nhưng trực giác trong lòng nói cho cậu biết: Khẳng định cái chết của Biên Thụ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nhưng với thái độ xử lý án mạng của phân cục Hướng Dương...
Nếu không có bằng chứng xác thực chứng minh Biên Thụ là bị người khác giết, thì tám chín phần mười sẽ bị lấy cái mác 'sự cố ngoài ý muốn' mà kết án. Thậm chí có thể trực tiếp lược bỏ đi bước 'lập án điều tra'.
Mặt Giang Bùi Di không thể hiện biểu tình gì mà nhìn về phía ngoài cửa sổ, hình ảnh tuyết trắng phản chiếu ở đáy mắt, lấp lánh ánh sáng của băng tuyết.
"Tiểu Giang, ở bên ngoài có người tìm cậu này. Tiện đường có thể rót hai bình nước dùm tôi được không?"
Giang Bùi Di tháo kính áp tròng xuống, xách theo hai bình giữ nhiệt rỗng đi xuống đại sảnh lầu một.
Cậu đem phích nước nóng đặt ở cửa phòng tiếp dân**, nhíu mày nghĩ thầm: "Trong thời gian này, ai đến bên này tìm cậu?"
(**) Phòng để cơ quan, tổ chức đón rước công dân nhằm lắng nghe, đảm nhiệm khiếu nại, tố cáo, yêu cầu, phản ánh của công dân.
Trên ghế dài phòng khách có một nam nhân đeo khẩu trang đang ngồi, cặp chân dài bắt chéo lên nhau, lười biếng dựa vào bức tường phía sau, tóc mái trên trán rất dài, lông mi đen nhánh, phác họa rõ ràng hình dáng khoé mắt.
Trông người này hình như không sợ lạnh chút nào, không sợ bị đông chết dưới cái thời tiết lạnh lẽo này. Cả người diện toàn đồ đen hết cả chín phần mười. Từ quần dài, áo sơ mi, áo khoác, giày da, một nửa gương mặt lộ ra không có chút huyết sắc nào.
Người nọ nhìn Giang Bùi Di rồi im lặng bình tĩnh mà đánh giá người trước mặt mình, sau đó làm động tác mời: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Giang Bùi Di chắc chắn bản thân trước giờ chưa nghe qua giọng nói này bao giờ -- dễ nghe, từ tính, mang theo một chút khàn khàn gãi đúng chỗ ngứa, từng chữ rõ ràng, nghe rất ấm.
Hai người đi ra khỏi phòng tiếp dân tìm một chỗ không người ngồi xuống, sau đó nam nhân mặc áo khoác xoay người tháo khẩu trang ra.
Ngũ quan của thanh niên rất khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả hết vẻ đẹp của người này. Hai hàng lông mày dài xếch, đôi mắt đào hoa đa tình, mắt hai mí khắc sâu rõ ràng, lông mi đen cong cong, mũi thẳng tắp, hình dạng môi tuyệt đẹp mang màu sắc đỏ bừng, nếp gấp quai hàm phá lệ mê người.
Hơi thở nam nhân mới lớn lên tràn ngập hương vị cổ điển thật sự quá mức dụ người, đường cong ngũ quan hoàn mỹ mà sắc bén, tinh xảo nhưng lại tái nhợt, mỹ cảm bị kinh tâm động phách. Chỉ là người này có hơi thiếu nhân khí nhìn rất giống quỷ từ trong nước đi ra.
( Ngư: trắng + tái nhợt nhìn giống chết đuối =))).
Thế nên người có giác quan nhạy bén như Giang Bùi Di nhìn thấy rất không thoải mái, cậu nhìn chằm chằm người này một lát, rồi không xác định hỏi: "Lâm đội trưởng?"
Lâm Phỉ Thạch đường xa từ Tổng cục thành phố đến đây gật đầu cười, phong độ nhẹ nhàng mà nói:" Tôi đến đón đội trưởng Chi đội phó lạc đường về nhà."