Điều này quả thực quá vớ vẩn, thôn Tháp Bộ là một 'động bàn tơ' đầy rẫy các loại yêu ma quỷ quái. Cho dù có những người không tham gia vào quá trình phạm tội buôn bán ma túy đi nữa thì tất cả dân làng hẳn là đều biết rõ điều này trong lòng hơn nữa còn ngầm hưởng lợi từ nó, thì làm sao mà họ có thể cố tình đem chuyện ở 'thôn Tháp Bộ' chọc ngay dưới mắt của Giang Bùi Di?
Một người xa lạ chỉ từng gặp qua một lần, hơn nữa còn là thấy mặt lúc trời tối. Cậu cũng không cố tình nhìn kĩ, vậy mà qua bốn ngày sau vẫn có thể phác hoạ miêu tả lại đặc điểm ngũ quan của người ta trên giấy.... Một người có loại năng lực siêu phàm như này cũng đã đủ để trở thành cảnh sát hình sự xuất sắc.
Ban đầu Giang Bùi Di đã không nhận ra có gì đó không ổn. Nhưng lúc đó, cậu ngay cả tính mạng của mình còn khó giữ huống chi là tốn tâm tư nghĩ nhiều như vậy.
Cậu ho khan một tiếng, không tránh khỏi đến việc gây tác động lên miệng vết thương, toàn thân đau đớn tê dại, hơi thở có chút mỏng manh mà nói: "Cho tôi một cây bút, cả giấy nữa."
Quách Sao Mai ngồi bất động tại chỗ như núi nhìn hai hậu bối bận rộn với phát hiện mới ngoài ý muốn này.
Bàn tay của Giang Bùi Di khá đẹp, trắng nõn như ngọc, các đốt ngón tay thẳng tắp thon dài. Khi cầm bút xương ngón tay nhô lên góc cạnh cực kỳ đẹp. Chỉ vài nét bút ít ỏi đã phác hoạ ra hình dáng ngũ quan của một người đàn ông, sau đó một khuôn mặt dần dần thành hình.
Đó là người đàn ông đã đợi ở bia thôn và dẫn Giang Bùi Di cùng những người khác đến nhà của Biên Thụ.
Giang Bùi Di chậm rãi hít một hơi, nói: "Lúc đó trời quá tối, tôi nhìn không rõ diện mạo của người báo án nên chỉ có thể vẽ đại khái như thế này thôi. Cậu hỏi nhóm người buôn lậu ma túy thôn Tháp Bộ xem xem rốt cuộc người này là ai."
- -------
Lâm Phỉ Thạch nhịn không được tán thưởng một phen, rồi cầm lấy tờ giấy trắng nhìn lướt qua, biểu cảm trên mặt nhất thời có chút cổ quái, ngữ khí cũng trở nên khác thường: "...Là hắn ta?"
Vì sao người báo án lúc ấy lại muốn làm như vậy? Hắn th Edit: Ngư - Beta: Sở ( Ngư Tửu Quán)ật sự là người của thôn Tháp Bộ ư?
Giang Bùi Di nhướng mày: "Cậu quen người này?"
Sắc mặt Lâm Phỉ Thạch trở nên nghiêm túc, nói: "Vào rạng sáng ngày anh xảy ra chuyện, người này bị xe đâm chết trên đường. Đến bây giờ cục thành phố vẫn chưa điều tra được thân phận của hắn"
Thi thể không rõ danh tính mà cục thành phố phát hiện vào sáng hôm đó thực sự là người đàn ông đã báo cáo vụ việc cho phân cục Hướng Dương!
Nói cách khác, căn cứ vào khoảng thời gian mà Lâm Phỉ Thạch cung cấp, người đàn ông này chân trước vừa báo án cho phân cục Hướng Dương, đem tin tức về cái chết ở thôn Tháp Bộ ra bên ngoài, để Giang Bùi Di đến và mang toàn bộ thi thể của Biên Thụ đi. Sau lưng liền bị đâm chết trên ở đường thành 'thiên nữ tán hoa'* ở ngã ba của hai quận. Thi thể lạnh chừng bốn năm giờ, sau đó mới được một chiếc xe máy kéo đi ngang qua phát hiện, xuất hiện trong tầm mắt của cục thành phố....
(*) (天女散華): Đây vốn dĩ là câu chuyện từ Phật Giáo, cứ theo phẩm Quán chúng sinh trong kinh Duyma thì Thiên nữ rải hoa lên thân các Bồ tát và ngài Xá lợi phất nhưng vì ngài Xá lợi phất vẫn chưa dứt hết tưởng phân biệt nên hoa dính thân, còn các vị Bồ tát thì không bị dính. Theo trường hợp này thì 'thiên nữ tán hoa' ý chỉ cho việc thi thể nạn nhân bị xe đâm đến bê bết máu
Quá trùng hợp, tất cả đều trùng hợp đến lạ lùng. Tại sao trùng hợp là hắn ta?
Là ai đã giết hắn ta?
Đầu óc Giang Bùi Di bắt đầu không tự chủ mà hoạt động với mức công suất chá há cái bọn đọc web reupao, nhưng tình trạng thân thể của cậu không thể theo kịp, bây giờ cậu thực sự rất yếu. Trạng thái tinh thần dưới áp lực của đau đớn không thích hợp để suy nghĩ kĩ càng về vụ án ------ Hô hấp của Giang Bùi Di trở nên gấp gáp, thanh âm sấm rền đến ù tai lần nữa trở lại, đôi môi bắt đầu hơi run.
Quách Sao Mai: "Tiểu Giang?"
Lúc này, bác sĩ phụ trách của Giang Bùi Di đẩy cửa vào: "Lâm đội trưởng, tôi nghe nói cảnh sát Giang đã tỉnh?"
Lâm Phỉ Thạch cúi người đem ván giường chỉnh trở về vị trí cũ để Giang Bùi Di nằm thẳng trên giường, lo lắng nói với bác sĩ: "Vừa mới tỉnh dậy không lâu. Chúng tôi có nói chuyện với nhau một lát, hình như bây giờ anh ấy không ổn lắm."
Bác sĩ phụ trách cau mày nói: "Bệnh nhân lúc này không thích hợp nói chuyện với bất kỳ ai. Chảy máu và bị thương là những thứ làm hao tổn mạng sống của con người, cậu ấy cần nghỉ ngơi một thời gian mới được. Huống chi, cậu ta còn sốt nhẹ, nhất định không được kích động quá mức."
"Ngài là dũng mãnh vô địch nhất" Lâm Phỉ Thạch vội vàng vuốt lông* nói: "Giang đội phó của chúng cháu sao có thể so với thân thể cường trán há há cái bọn đọc web reup g của ngài năm đó được chứ. Hơn nữa, lứa tuổi thanh niên chúng cháu đều ăn thực phẩm rác rưởi mà lớn lên, không bị loãng xương đã là khoẻ mạnh lắm rồi."
"Hừ, thanh niên bây giờ càng ngày càng yếu đuối!" Quách Sao Mai bất bình nói: "Năm đó lão tử bị trúng ba phát đạn, cả người bê bết máu. Ngày hôm sau, tôi nằm trên giường bệnh vẫn có thể chỉ huy hành động. Nếu có người đến thăm cùng lắm nói hai câu là xong, lúc mới tỉnh lại thậm chí còn không có ai bên cạnh!"
(*) 顺毛 (Shùn máo): Là một loại thuật ngữ trên Internet để chỉ một người đang tức giận, bạn an ủi người đó và bảo người đó đừng tức giận.
Quách Sao Mai liếc xéo hắn một cái, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di là hai hậu bối mà ông đặc biệt thiên vị. Tuy rằng tính cách cả hai......