Chương trước
Chương sau
Nằm viện đến ngày thứ năm, Lâm Vãn Thu đã có thể xuống giường hoạt động. Tri Hạ không thể xin phép nghỉ thêm. Lúc đi tới cửa phòng, anh không an tâm, bèn quay ngược trở lại, chau mày nhìn cô: "Anh tìm một hộ lý giúp em nhé."

Quan hệ giữa hai anh em và họ hàng thân thích từ lâu đã bị "đóng băng". Hiện tại, chỉ có hai anh em nương tựa đỡ đần nhau mà sống.

Lâm Vãn Thu thấy bộ dạng xoắn xuýt của anh, không nhịn được cười ra tiếng: "Hôm nay không có kiểm tra gì đặc biệt cả. Em tự mình xoay sở cũng được, không cần làm phiền người khác đâu anh."

Tri Hạ nhướn nhướn hàng chân mày, vẫn chưa chịu đi làm. Lâm Vãn Thu vờ hung dữ trừng mắt với anh: "Phí thuê hộ lí đắt lắm. Anh phải biết tiết kiệm để sau này nuôi em và hai đứa trẻ chứ."

Lời vừa nói ra, quả nhiên Tri Hạ liền thu lại vẻ mặt nặng như chì: "Vậy.....em cần gì thì gọi cho anh."

Sau khi Tri Hạ đi, một mình Lâm Vãn Thu nằm trên giường bệnh. Dỗ Nặc Ngặc ngủ xong, cô xem tivi một lát rồi bất giác ngủ thiếp đi.

Mội hồi lâu sau, cô y tá bế Nặc Nặc đi tắm, Lâm Vãn Thu quá buồn chán bèn xuống giường đi vài bước.

Cô không dám đi xa, chỉ loang quanh trước cửa phòng bệnh. Cô e ngại y tá mang Nặc Nặc về, sẽ không có ai trong phòng trông chừng bé. Gần đây, có nhiều vụ trẻ sơ sinh bị mất tích ngay tại bệnh viện khiến cô phải đặc biệt cẩn trọng.

Thang máy đi xuống tầng trệt, không ít người chen lấn nhốn nháo tiến ra ngoài. Lâm Vãn Thu không để ý đến tình hình bên đó, chỉ chọn một băng ghế dài để ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc này là buổi sáng, thời điểm bận rộn nhất của bệnh viện, các bác sĩ y tá cùng bệnh nhân vội vã di chuyển tạo thành đám đông tương đối hỗn loạn. Chỗ ngồi của Lâm Vãn Thu hơi khuất. Vì thế khi anh tài xế dìu đỡ Bạch Thuật Bắc đi tới, nhất thời chưa phát hiện ra cô.

Đi thêm vài bước, anh tài xế bất chợt giơ tay vỗ sau gáy của mình: "Tiên sinh, tôi quên mất sổ khám bệnh của ngài rồi. Ngài chờ tôi một tí, để tôi lên đó lấy."

Anh ta dẫn Bạch Thuật Bắc tới khu vắng người gần thang máy. Dạo này, tính tình của Bạch Thuật Bắc không còn khắt khe như trước, ngày càng đối xử thân thiện với mọi người. Anh yên lặng ngồi chờ, khẽ rũ mắt xuống. Người ngoài căn bản không nhận ra khiếm khuyến của anh.

Vì vết thương đã bắt đầu hồi phục nên hôm nay anh không mang theo gậy chống. Bây giờ bên cạnh mất đi điểm tựa quan trọng, anh bỗng dưng có cảm giác khẩn trương và không an toàn. Thính giác nhạy bén cho anh biết, hiện giờ trên hành lang có rất nhiều, tiếng bước chân vô cùng hỗn tạp.

Cách vài thước là cửa phòng bệnh của Lâm Vãn Thu, thế nhưng một mình anh không dám bước qua. Bạch Thuật Bắc vừa chờ vừa nở nụ cười cay đắng, anh bây giờ thật sự là kẻ tàn phế vô dụng, không có tài xế giúp đỡ thì không làm được gì.

Trước mặt có đứa bé chạy ngang, Bạch Thuật Bắc ngước mắt. Anh không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được tiếng cười hồn nhiên của đứa bé. Anh bất chợt nhớ đến Manh Manh, không biết con gái dạo này có cao hơn không.

Đứa bé kia bị trượt chân té nhào xuống. Bạch Thuật Bắc theo bản năng, dang hai tay để đỡ. Tay anh quờ quạng thật lâu mới chạm đến tay của đứa bé.

Tiếng khóc của đứa bé rất lớn, thu hút không ít đôi mắt nhìn sang. Bạch Thuật Bắc từ từ đứng trước người bé, tay anh trượt xuống, muốn kiểm tra đầu gối cúa bé có bị rách da hay không.

Lâm Vãn Thu theo bản năng cũng liếc sang. Cô chỉ nhìn thấy Bạch Thuật Bắc đang khuỵ một gối, đưa bóng lưng về phía cô. Trái tim chợt nhói đau, cô vội vàng phủ nhận suy nghĩ trong đầu.

Tại sao có thể là anh ta? Sáng sớm anh ta đến bệnh viện làm gì ?

Cô đứng dậy chuẩn bị về phòng. Không biết là sợ hãi hay trốn tránh mà bước chân của cô hơi xiêu vẹo.

Ở giây tiếng theo, hành lang xảy ra một tình huống khiến cô phải ngừng bước chân. Tiếng "Xoảng" vang lên, hình như là tiếng rơi của khay đựng dụng cụ trong tay cô y tá.

Bởi vì loay hoay giúp đứa bé nên Bạch Thuật Bắc bị mất phương hướng. Sau khi đứa bé bỏ đi, anh hoàn toàn không biết băng ghế dựa mình mới ngồi ở hướng nào. Mà lúc này, hành lang có quá nhiều người. Hai tay Bạch Thuật Bắc sờ soạng một hồi, cuối cùng xui xẻo hất vào cái khay của cô y tá.

Sắc mặt cô y tá rất khó nhìn, đang muốn quở trách mấy câu, nhưng rất nhanh, cô ta phát giác được ánh mắt đỡ đẫn vô hồn của anh. Cô ta quan sát vào giây, lát sau rầu rĩ nói một câu: "Tiên sinh, khoa mắt ở lầu năm."

Bạch Thuật Bắc biết rõ, giờ phút này có nhiều ánh mắt tò mò đang nhìn anh. Cảm giác bị vây bủa giữa một đám đông khiến anh hổ thẹn. Song, anh vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo lạnh lùng của mình, ưỡn thẳng sống lưng và nói: "Xin lỗi đã gây phiền phức cho cô."

Thấy thái độ của anh khá tốt, cô y tá cũng chẳng còn lòng dạ so đo trách cứ, chỉ bĩu môi, khom người thu nhặt dụng cụ: "Chắc anh đi nhầm lâu lắm rồi. Có cần tôi giúp một tay không?"

Ngón tay Bạch Thuật Bắc co chặt, gương mặt vẫn giữ cảm xúc bình thản: "Không cần, cám ơn."

Lâm Vãn Thu đứng ngay cửa phòng bệnh. Mọi thứ xung quanh như ngưng đọng. Trong mắt cô chỉ còn nhìn thấy bóng lưng thẳng băng của người đàn ông đang khó khăn di chuyển, hai tay lần mò, dò dẫm từng bước đi.

Cô nghe được giọng nói của anh ta, cô nhìn thấy gò má của anh ta. Đó chính xác là Bạch Thuật Bắc, là người đàn ông ngạo mạn không ai bì được. Nhưng giờ khắc này, anh ra trở nên vô cùng xa lạ.

Xa lạ đến mức cô không dám xác nhận là mình quen anh ta, chỉ mong bản thân thật sự nhìn nhầm.

-

Lâm Vãn Thu không biết vì sao cô lại đi theo Bạch Thuật Bắc. Mỗi bước đi tựa như hao hết toàn bộ sức lực. Bên tai cô chỉ còn tiếng thở dốc của chính mình, nhịp tim hỗn loạn lúc nhanh lúc chậm.

Hàng lông mày thanh tú của anh nhíu chặt, hai tay vẫn quờ quạng giữa không trung. Chờ đến khi chạm đến vách tường, trên gương mặt anh ta xuất hiện nét yếu đuối không dễ gì phát giác rồi từ từ ngồi xuống ghế dựa.

Lâm Vãn Thu đứng rất gần anh ta, gần đến mức có thể nhìn thấy vết bầm đen dưới mắt anh ta.

Làn da của anh ta trắng hơn so với trước kia, cả người cũng gầy hơn. Ngũ quan vốn bén nhọn giờ trở nên nhu hoà hơn nhiều. Ngón tay thon dài vịn thành ghế, từ từ trượt xuống. Chiếc nhẫn bạc thân quen lọt vào đáy mắt cô.

Lâm Vãn Thu nắm thật chặt quả đấm. Thấy anh ta như vậy, cô nên làm lơ xoay người đi. Bạch Thuật Bắc tồi tệ đến thế, đây xem như cái giá mà anh ta phải trả. Như vậy chẳng phải rất công bằng sao? Nhưng trái tim cô đau quá, như thể bị người ta dùng côn hung hăng gõ vào.

Dường như anh ta cảm nhận được bên cạnh có người, ngoảnh đầu nhìn sang phương hướng của cô.

Đôi mắt của anh ta vẫn thế, con ngươi đen tuyền, hàng mi dài sắp ngang thành một hàng chỉnh tề, đáy mắt sâu hun hút. Một đôi mắt đẹp, góp phần tăng khí chất thâm trầm, ổn trọng cho anh ta.

Giây phút này, đôi mắt ấy đang "nhìn" cô, nhưng không có nửa điểm ánh sáng. Đôi môi anh ta mím mạnh, tựa hồ đang cố xác định xem bên cạnh có người hay không.

Cổ họng Lâm Vãn Thu khô khốc, cô rất muốn hỏi chuyện anh ta. Song, đầu óc trống rỗng, không còn dư lại một từ nào hết.

"Muốn ngồi à?" Bạch Thuật Bắc bất chợt mở miệng, ngón tay chống xuống ghế, xê dịch người về một phía, khoé miệng thể hiện ý cười khách sáo, nói chuyện cởi mở khác lạ, "Còn có chỗ trống đấy."

Lâm Vãn Thu thẫn thờ ngồi xuống, cô vẫn nhìn anh ta, tựa như đang nhìn một người xa lạ.

Cô hi vọng đây chỉ là một người đàn ông có diện mạo nhìn giống Bạch Thuật Bắc. Cho dù Bạch Thuật Bắc tệ bạc với cô, cho dù Bạch Thuật Bắc không thích cô, thì cô vẫn hi vọng anh ta có cuộc sống hạnh phúc ở một nơi cô không nhìn thấy.

Vì sao lại xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ thế này?

Bạch Thuật Bắc tựa hồ cảm nhận được có ánh mắt rơi trên người mình rất lâu. Có người đang yên lặng nhìn anh chăm chú. Đều này khiến anh nôn nóng bất an. Anh lạnh lùng quay đầu đi, tránh tầm mắt của người đó.

Lâm Vãn Thu không nhìn thấy đôi mắt của anh nữa, nhưng trái tim vẫn co thắt từng hồi.

Bạch Thuật Bắc không biết vì sao người bên cạnh cứ nhìn anh mãi. Nhưng trường hợp giống vậy, anh đã trải qua nhiều lần. Bọn họ dùng ánh mắt tò mò, đồng tình, hoặc là thương hại để nhìn anh. Đây là những đều anh không thể chấp nhận.

Bạch Thuật Bắc bỗng nhiên đứng lên, từ trong túi móc ra bao thuốc lá, muốn đi tới khu vực được hút thuốc.

Thế nhưng với anh, đây có thể ví như là nhiệm vụ bất khả thi. Tay anh chỉ có thể dán chặt vách tường, bật lửa trong tay vô tình rớt xuống dưới sàn.

Lâm Vãn Thu không hề đắn đo suy nghĩ, lập tức bật người đứng dậy, đi tới nhặt giúp anh.

Đầu ngón tay của anh ta thật lạnh, nhẹ nhàng trượt qua mu bàn tay cô. Lúc anh ta nói chuyện, không hề nhìn cô, có lẽ không nhận biết được phương hướng của cô, biểu cảm của anh ta có chút không kiên nhẩn: "Cám ơn."

Lâm Vãn Thu há miệng, lại không thể nói chuyện. Nếu cô mở miệng, có phải Bạch Thuật Bắc sẽ cảm thấy xấu hổ?

Sự kiêu ngạo của anh ta, từ lâu cô đã hiểu thấu.

-

Bạch Thuật Bắc chống đỡ vách tường, chậm chạp tiến tới cửa sổ phía cuối hành lang. Lâm Vãn Thu vẫn lẽo đẽo theo anh, cố ý bước đi thật nhẹ. Chính cô cũng không biết lí do gì cô lại đi theo anh ta. Nhìn thấy bóng lưng cô quạnh của anh ta, mọi suy nghĩ như ứ đọng trong đầu cô.

Khi nhìn thấy tài xế của Bạch gia bước ra từ thang máy. Lâm Vãn Thu vội trốn vào phòng trà nước gần đó. Cô nghe thấy giọng nói âu lo của người tài xế: "Sao tiên sinh lại hút thuốc? Bác sĩ đã dặn dò phải kiêng cữ khói thuốc. Thôi, chúng ta đi đến phòng làm việc của bác sĩ Lưu, sau đó sẽ ghé khoa não."

Khoa não?

Sống lưng Lâm Vãn Thu cứng ngắc, nghe tiếng bước chân của hai người dần xa khuất, cô mới đi ra ngoài.

Việc Bạch Thuật Bắc bị mù có liên quan đến não bộ? Không lẽ anh ta mắc chứng bệnh nguy nan nào đó?

Trong đầu Lâm Vãn Thu bắt đầu khoanh vùng những khả năng có thể xảy ra. Những căn bệnh nan y trong những bộ phim tình cảm cẩu huyết thay phiên xuất hiện trong đầu cô, khiến cô vô cùng hoảng sợ. Lúc trở lại phòng bệnh, người cô như thể bị rút mất linh hồn. Y tá gọi vài lần cô mới bừng tỉnh.

"Lâm tiểu thư, sắc mặt của cô kém quá. Cô cảm thấy không thoải mái à?"

"Cám ơn cô, tôi không sao."

Ở đây, bác sĩ và y tá đặc biệt rất quan tâm chiếu cô đến cô. Lâm Vãn Thu biết, nhờ có Bạch Thuật Bắc, cô mới được hưởng đãi ngộ như vậy. Không phải lúc ấy Bạch Thuật Bắc thờ ơ bỏ mặc cốt nhục của anh ta sao? Bây giờ lại tận tâm lo lắng cho mẹ con cô, rốt cuộc đâu mới chính là con người thật của anh ta?

Lâm Vãn Thu hoàn toàn mờ mịt, suy nghĩ rối loạn đến choáng váng đầu óc.

Ngày đó, Bạch Thuật Bắc tỏ ý muốn bắt đầu một cuộc sống mới, thậm chí ngay cả Manh Manh, anh ta cũng không cần. Nhưng bây giờ. . . . . . Cô không dám tự tin suy đoán, Bạch Thuật Bắc không muốn liên luỵ đến cô. Trong lòng Bạch Thuật Bắc, cô tựa hồ không quan trong đến thế. Nhưng tại sao cô loáng thoáng cảm nhận được, khả năng đấy là sự thật?

Cả buổi sáng, Lâm Vãn Thu đều mất hồn, ba chữ "Bạch Thuật Bắc" chiếm trọn tâm trí cô. Nhiều lần cô kích động đến mức muốn chạy đến chỗ bác sĩ Lưu, hỏi rõ ràng mọi chuyện .

Buổi chiều, Tri hạ tan làm ghé thăm. Anh nhanh chóng phát hiện sự khác lạ của Lâm Vãn Thu: "Xảy ra chuyện gì vậy? Em cứ như người mất hồn mất vía."

Lâm Vãn Thu sượng sùng dời tầm mắt, cô kìm nén tâm sự, cuối cùng vẫn không nhịn nổi: "Hôm nay em tình cờ thấy Bạch Thuật Bắc. Hình như tình trạng của anh ta không tốt ——"

Tri Hạ ngừng động tác, đem nắp hộp cơm vừa mở ra một nửa đóng lại. Anh đứng đưa lưng về phía Lâm Vãn Thu một hồi lâu. Cuối cùng xoay người nhìn cô, đôi mắt thâm trầm: "Vãn Thu, anh có chuyện muốn nói với em, liên quan đến Bạch Thuật Bắc."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.