Bạch Thuật Bắc tốn công tìm Lâm Vãn Thu rất lâu. Dong Thành vốn không lớn, nhưng muốn tìm một người cố ý trốn tránh mình, quả thật giống như mò kim đáy biển. Lâm Vãn Thu đã bán đi quán ăn - nguồn kiếm sống chính của cô, vậy cô sinh hoạt bằng cách nào? Nghĩ đến đây, đáy lòng Bạch Thuật Bắc như thể có ngọn lửa rừng rực thiêu đốt, dày vò từng tấc da thịt.
Tính tình của Manh Manh ngày càng ương bướng, khác biệt hoàn toàn so với cô bé ngoan ngoãn nghe lời lúc trước. Lấy chuyện ăn cơm làm điển hình, Bạch Thuật Bắc không yên tâm nên vẫn chưa tìm người giúp việc, đích thân tự mình xuống bếp.
Tài nấu nướng của anh tuy có hạn, nhưng vẫn có thể làm mấy món ăn gia đình đơn giản.
Cô nhóc Manh Manh lại không thèm nể tình ba mình đã cất công xuống bếp, trực tiếp ném đũa trên bàn, khuôn mặt phụng phịu, lã chã nước mắt: "Không ăn, con muốn ăn đồ mẹ nấu!"
Chiếc đũa va mạnh xuống mặt bàn, bắn lên phía trước, rơi trúng ngay người Bạch Thuật Bắc. Tay anh nắm chặt chiếc đũa trong tay, gân xanh dần nổi lên.
Anh hiếm khi nổi nóng với bé, cũng chưa bao giờ nói nặng bé một câu. Giờ phút này, vẫn như cũ, đè nén tức giận: "Cục cưng ngoan, tâm tình mẹ con không tốt nên đi du lịch vài ngày, hai ba con ta ở nhà, cùng chờ mẹ về, chịu không ? »
"Không chịu." Manh Manh trả lời dứt khoát, đôi mắt đen láy như thể nhìn thấu đáy lòng anh, "Ba nói xạo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-lua/3197474/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.