Trước kia, Lâm Vãn Thu toàn lướt bệnh để qua. Nhưng lần này, cảm lạnh kéo dài, liên tục ho khan. Ngày đầu bán lại, cả người cô mệt lả, hoa mắt chóng mặt, xém tí ngất xỉu. Buổi chiều, cô đóng cửa sớm, đến nhà trẻ rước Manh Manh.
Manh Manh thương xót cô, khi hai người đi siêu thị, cô nhóc lấy rất nhiều đồ ăn vặt, bỏ vào xe đẩy hàng, Lâm Vãn Thu nhìn thoáng qua, ngạc nhiên nhắc nhở: "Cục cưng, những thức ăn này rất nóng."
Manh Manh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn: "Đây là mua cho dì đó, ăn ngon lắm, Manh Manh mê nhất."
Lâm Vãn Thu dở khóc dở cười, cảm thấy ấm lòng trước cách thức quan tâm ngây thơ của Manh Manh, khom người, véo véo hai cái má bầu: "Manh Manh ngoan quá, rất biết quan tâm người khác."
Hai người mua sắm không ít nguyên liệu nấu ăn, Manh Manh đứng sau Lâm Vãn Thu, vui vẻ nhón chân đẩy chiếc xe hàng, y như cái đuôi nhỏ, vẫy vẫy theo sau Lâm Vãn Thu ở quầy bán rau.
Ra khỏi siêu thị, Lâm Vãn Thu nắm chặt tay Manh Manh, tay còn lại xách giỏ hàng to, vất vả chen lên xe điện ngầm. Ngồi trên xe, cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian, thấy có hai cuộc gọi nhỡ, đều của Bạch Thuật Bắc.
Lâm Vãn Thu gọi lại, giọng điệu của Bạch Thuật Bắc không được tốt: "Sao lâu thế?"
Lâm Vãn Thu trả lời: "Lúc nãy ở siêu thị nên em không nghe thấy."
"Em chuyển điện thoại cho Manh Manh đi." Bạch Thuật Bắc vội vàng muốn trò chuyện cùng con gái, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-lua/3197456/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.