Lâm Vãn Thu kinh ngạc trước sự trưởng thành sớm của Manh Manh. Hằng năm, Bạch Thuật Bắc đa phần ở trong đơn vị. Người chăm sóc chủ yếu cho Manh Manh là vú Trình. Vú ấy đã lớn tuổi, rất yêu thương cưng chiều đứa trẻ nhưng lại ít coi trọng tư tưởng giáo dục.
Đứa bé đã năm tuổi, sẽ tự mày mò, tìm hiểu mọi chuyện. . . . . .
Ánh mắt cô phức tạp liếc nhìn Manh Manh, thay bé chỉnh lại chăn mền: "Được rồi, không nói lung tung nữa, ngủ đi cục cưng."
Manh Manh le lưỡi, trước khi ngủ còn lật đật xác định một việc: "Sáng mai con rời giường phải nhìn thấy dì nha. Dì không được lặng lẽ biến mất đó."
Lâm Vãn Thu mỉm cười trấn an: "Ừm, sáng mai dì sẽ nấu cơm cho Manh Manh ăn, dẫn Manh Manh đến nhà trẻ được không?"
Lúc này, Manh Manh mới hài lòng nhắm mắt. Lâm Vãn Thu ngắm nhìn khuôn mặt non mềm, ngây ngô của bé, làn da trắng trẻo búng ra sữa. Cảm xúc thỏa mãn chậm rãi lưu động trong thâm tâm. Nếu mỗi ngày đều được ngắm bé ngủ thì hạnh phúc biết bao.
Nhẹ nhàng khép cửa ra ngoài, đụng ngay gương mặt của Bạch Thuật Bắc trên hành lang, Lâm Vãn Thu băn khoăn nhìn anh: "Tôi ngủ phòng nào?"
Trong tay Bạch Thuật Bắc kẹp nửa điếu thuốc lá, giữa hai hàng lông mày tích tụ vòng cung nhỏ, anh suy nghĩ một lúc rồi chỉ căn phòng bên cạnh.
Lâm Vãn Thu không dám đơn độc đối diện với anh, nếu anh vẫn giữ tư thái kiêu ngạo lạnh lùng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-lua/3197451/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.