Sự xuất hiện bất ngờ của Bạch Thuật Bắc khiến Lâm Vãn Thu cảm thấy túng quẫn, bộ dáng hiện giờ của cô chắc chắn rất tiều tụy. Con gái ai cũng muốn lưu lại hình ảnh đẹp nhất trong mắt của người đàn ông mình thầm mến. Nhưng vì sao mỗi lần cô rơi vào hoàn cảnh chật vật nhất đều bị anh bắt gặp?
"Tôi ——" Cô ngại ngùng mở miệng, muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, lặng lẽ rút cánh tay ra sau lưng, nở nụ cười nhợt nhạt: "Sáng nay tôi có việc nên phải đi trước."
Đôi môi Bạch Thuật Bắc cong lên thành nụ cười giễu, nhướng hai hàng mày kiếm, nhún vai tỏ vẻ bình thản: "Khỏi giải thích, cô đi hay ở chẳng liên quan gì tôi."
“Chẳng liên quan. . . . . .”
Ba chữ khái quát toàn bộ thái độ của anh dành cho cô , dù đã sớm biết nhưng trong lòng vẫn cứ ấp ủ chút hi vọng nhỏ nhoi, Lâm Vãn Thu cắn chặt môi, len lén nhìn anh: "Bây giờ tôi đi thăm Manh Manh."
Cô nói xong xoay người muốn đi, nhưng Bạch Thuật Bắc đưa tay ngăn trở, đôi mắt khinh thường không thèm nhìn vào cô: "Không cần, con bé đã làm thủ tục xuất viện."
Lâm Vãn Thu bỗng dưng ngước mắt, đồng tử đen tuyền dường như luôn che lấp làn hơi nước mỏng manh. Bạch Thuật Bắc rất chướng mắt với dáng vẻ này của cô, cứ như một con thỏ nhỏ ngây ngô, yếu ớt. Năm ấy suýt chút nữa anh đã bị vẻ ngoài này đánh lừa.
Bề ngoài giả bộ đơn thuần nhưng lòng dạ bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-lua/3197429/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.