Một tiếng hô này đánh thức tất cả mọi người. Ai cũng đều đã được nghe không ít chuyện về những thứ quỷ quái xuất hiện trong sa mạc này. Tiếng súng ống lên đạn răng rắc vang lên dồn dập. No.15 xuất hiện, nhếch môi cười với An Tiệp: “Tốt hơn chán lần trước anh đến một mình nhỉ.”
Tiếng súng vang lên đặc biệt rõ ràng trong không gian trống trải, không âm thanh gì không có khiến cho màng nhĩ người ta đau nhức.
An Tiệp xoa xoa mi tâm, ban nãy giương súng theo phản xạ có điều kiện y mới phát hiện ra trong súng không có đạn, chỉ dùng để dọa Mạc Thông chút thôi. Y có chút chán nản cất súng đi, day day trán, thấp giọng lẩm bẩm: “Thằng nào khiêng cả súng máy hạng nặng đi thế, tự cho mình là bộ đội chống khủng bố thật đấy à…”
Hỏa lực dày đặc vang lên một hồi rồi ngừng bặt, một đám người mặc đồ bảo hộ vây quanh một nơi không xa, ánh lửa nhanh chóng bốc cao tiêu diệt lũ trùng đốm sáng không chỗ nào không có. Túy Xà đứng bên kia nhìn sang, cả người cũng trùm kín như bưng, cứ như bọn họ đang đối phó với virus bệnh than. Gã thấy An Tiệp với Mạc Thông thì vẫy vẫy tay với hai người.
An Tiệp nhìn chiến trường này, có cảm giác muốn cười mà không cười nổi.
“An tiên sinh, ngài mặc cái này vào…” Một thanh niên trẻ tuổi có chút rụt rè đưa đồ phòng hộ cho An Tiệp, bị y liếc cho trắng mắt.
An Tiệp đánh giá người trẻ tuổi này, không nhận lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-lu-lai-quy/2061364/quyen-8-chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.