Đôi khi, an ổn mới chính là thứ khiến người ta hít thở không thông. Sau bữa tối hôm ấy, kẻ phản bội rốt cuộc đã để lộ bộ mặt thật của mình, tình nghĩa mấy chục năm trở thành một cơn mơ giả dối vô thực.
Mấy ngày nay An Tiệp luôn bất giác nhớ tới những chuyện thời niên thiếu, y nghĩ mình đã già thật rồi, đã bắt đầu nhớ lại những tháng năm quá khứ rồi kia mà.
Túy Xà từ nhỏ đã là một tên luôn biết khiến cho người ta bận lòng, trộm đạo trèo tường lật ngói không từ bất cứ việc xấu nào, vết sẹo trên lông mày cũng là hồi mười mấy tuổi đánh nhau với người ta mà ra.
Đối phương bắt nạt cô bé mối tình đầu của gã, gã liều mạng xách mã tấu đâm đầu đi, không ai khuyên ngăn được, một thằng đấu một đám, cuối cùng khi bọn họ đuổi tới nơi, thiếu niên cả người đẫm máu gác mã tấu oằn lưỡi trên vai đứng đó. Biểu cảm trên mặt gã khi đó, chẳng hiểu sao lại khiến An Tiệp nhớ tới Don Quijote ___vừa anh hùng, lại vừa ngốc nghếch.
Cả đám người không có đứa nào bị thương nặng hơn Túy Xà, cho dù cả lũ đều lăn lóc dưới đất kêu cha gọi mẹ. Thiếu niên da ngăm đen như con hổ nhỏ nói rằng, mình chỉ ra tay giáo huấn bọn chúng mà thôi, đã là giáo huấn thì không lấy mạng người ta làm gì.
Còn có thanh niên như dã thú bị thương nắm cổ áo y lớn tiếng hỏi nguyên nhân, mà nắm tay giơ lên run rẩy cuối cùng lại nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-lu-lai-quy/2061350/quyen-6-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.