Một đêm kinh hồn.
Bệnh viện là nơi công cộng, An Tiệp nghĩ bụng, mình mà cứ vác cái bộ dạng này về thì rất có hại cho bộ mặt mỹ quan thành phố, vì thế y gọi điện bảo Túy Xà điều một chiếc xe đến đón. Y vừa leo lên xe thì đã cuộn người vào ghế phó lái bất động, dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ không còn sót lại chút gì, ngay đến nói cũng lười nói, cosplay một con chó chết.
Mạc Thông lẳng lặng ngồi xuống phía sau, cúi đầu, ánh mắt có chút mờ mịt giống như đang vất vả cân nhắc cái gì, lại cũng giống như đầu óc trống trơn, không dung nạp được chi hết.
Hắn vẽ lại từng nét từng nét người đàn ông cùng chung máu mủ trong trí nhớ, Mạc Yến Nam có bóng lưng hơi hơi còng xuống, luôn luôn cúi đầu, ánh mắt mặc dù không sáng nhưng vô cùng ôn nhuận. Đôi tay ông không lớn, vị trí cầm bút có vết chai thật dày, móng tay tỉa gọn. Ông ấy, vĩnh viễn mặc bộ quần áo kaki đã cũ, để lộ chiếc áo sơ mi sạch sẽ bên trong.
Mạc Thông nhớ rõ khi mình còn bé, ông ấy đạp cái xe 2-8 thật cao, mỗi đêm trở về từ đầu đường luôn kéo theo sau lưng cái bóng rất dài, bóng dáng kia có chút cố sức, bả vai khom khom, thân thể cúi về phía trước. Chiếc xe đạp bong ra từng mảng sơn để lộ những vết màu loang lổ cũ sờn, gắn chiếc chuông vì mòn gỉ mà không vang lên nữa. Hiện tại nhớ tới, thì ra đó là tư thế không chờ đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-lu-lai-quy/2061337/quyen-5-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.