Cảm xúc tiêu cực tích tụ, là căn nguyên của tội ác.
Mạc Thông chưa bao giờ chịu tin tưởng mình là một người dễ dàng bị cảm xúc điều khiển, cậu ta lạnh lùng tỉnh táo, có thể giữ được một mặt lý trí nhất trong bất cứ hoàn cảnh nào, không phải là vì cậu ta không biết sợ hãi hay dũng cảm tài giỏi gì…… Mà bởi vì trong lòng cậu ta rất phóng túng____ít nhất thì cậu ta tự cho là như thế.
Tiểu Du dù sao cũng là một đứa nhỏ thông minh, tuy rằng bị tiếng động trong phòng ngủ làm cho hoảng sợ, thế nhưng nhìn An Tiệp coi như không có chuyện gì mà trút sủi cảo ra đĩa rồi bọc màng thực phẩm đút vào tủ lạnh, nó rốt cuộc cũng không hỏi nhiều.
Nó rất thông minh nhưng không nặng lòng hiếu kì, có đôi lúc rất giống anh trai nó, thế nhưng là một đứa con gái, nó lại càng đúng mực hơn anh trai một chút.
Mạc Thông âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng cái làm cho cậu ta hoang mang chính là, vì sao mình lại có cái tâm tình như là thở phào nhẹ nhõm vậy chứ, nếu thật sự bị Tiểu Du phát hiện cả người mình bị bọc như xác ướp Ai Cập trốn trong phòng ngủ của An Tiệp thì đã làm sao nào? Tiểu Du không giống Tiểu Cẩn, dựa theo tính cách của nó thì quá nửa sẽ coi như chưa hề phát hiện ra, về sau nếu cậu ta không chủ động nói thì nó cũng sẽ chẳng nhắc đến nửa câu___Thế nhưng không có nghĩa là nó sẽ không để trong lòng.
Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-lu-lai-quy/2061315/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.