Mạc Thông dùng cái sim di động ngoại tỉnh An Tiệp đưa cho gọi điện về nhà, nói qua loa với hai đứa em một tiếng là mình bị tóm đi thực địa, ở bên ngoài không về sớm được.
An Tiệp đứng một bên nghe, nụ cười vô cùng quỷ dị.
Trong khoảng thời gian thành thật nghiêm túc dưỡng thương ở đây, Mạc Thông mới phát hiện thì ra hàng xóm đã ở sát vách nửa năm mà mình thì cứ như người mù, hoàn toàn không hiểu gì về láng giềng của mình__ cậu thiếu niên kia nhìn qua có vẻ cực kì ngoan hiền, chỉ thi thoảng lộ ra chút ranh mãnh…mà không, phải nói là người đàn ông kia mới đúng.
Có lẽ là do mệ mỏi vì vừa trở về từ chuyến hành trình dài, Mạc Thông phát hiện An Tiệp rất thích ru rú trong nhà, phạm vi hoạt động cơ bản hạn chế trong khoảng từ phòng sách đến phòng khách. Nhất là từ sau khi Mạc Thông có thể miễn cưỡng xuống giường hoạt động thì ngoại trừ thời gian thay thuốc ra, ngay cả gian phòng ngủ vốn là của y bị trưng dụng cho bệnh nhân, y cũng không thèm vào.
Người đàn ông này cực kì ít nói…… hoặc là chỉ một mình cậu ta mới có được cái loại đãi ngộ thấy một mặt trầm mặc ít lời của An Tiệp. Bởi vì đôi lúc qua cánh cửa phòng ngủ, Mạc Thông nghe thấy bất luận là Tiểu Du tới mượn sách, thảo luận hay là Tiểu Cẩn sang quấy rầy khi nhàm chán, An Tiệp đều vô cùng kiên nhẫn, y như một người anh gương mẫu, thậm chí có đôi khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-lu-lai-quy/2061313/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.