Chương trước
Chương sau
Trên con đường từ rừng trúc về diệp gia đang có một cơn gió lốc khói bụi lao tới, cơn gió lốc này được tạo ra không phải là một thuật pháp hay bất kỳ một hiện tượng tự nhiên nào tạo ra mà đó là do tốc độ của một con người làm cho bụi bay mù mịt ; phía trước đám khói bụi này là một vệt sáng màu xanh, và hình như cơn lốc này đuổi theo vệt sáng kia

- Ngươi cũng nhanh đấy nhỉ? - vệt sáng cuối cùng cũng dừng lại, hiện ra thân thể của một vị thiếu nữ ; vị thiếu nữ này nhìn về đám khói bụi phía sau rồi nói một câu

- bình thường! - sau khi khói bụi tan hết thì hiện lên bóng dáng của một vị thiếu niên, vị thiếu niên này mặc một bộ y phục mới tinh che đi dấu tích thân thể cường tráng của hắn ; giờ đây nhìn vị thiếu niên này chẳng khác nào là người bình thường cả

- Ngươi khoác lác vừa thôi? - nàng mỉm cười một cái rồi nói, tuy rằng nhìn khuôn mặt đần độn của hắn nàng đoán chắc là tên này chẳng biết từ khoác lác là gì đâu

- Khoác lác cái con khỉ! Nhiêu đó thì có thấm vào đâu, nếu ta dùng lôi độn thì nói không chừng ta đã tới nơi trước ngươi - tất nhiên mấy câu này hắn không dám nói ra, hắn sợ nói ra lại kiếm thêm rắc rối ; ít nhất là sẽ có thêm một trận đòn vô cớ từ nàng ta

Thấy hắn lặng im không nói, nàng cũng chẳng muốn tiếp tục nói chuyện với cái tên không có chút thú vị này ; nàng nhìn về phía trước một cái, nơi này chính là diệp gia thanh trúc giới

Phía trước mặt nàng hiện lên một toà thành khá lớn, toà thành này được bao quanh bởi những cây trúc xanh tươi ; nói đúng hơn là từ đầu tới giờ họ chưa từng rời khỏi rừng trúc, chỉ vậy cũng đủ biết rừng trúc này rộng lớn tới mức nào rồi

Hắn nhìn về phía toà thành một cái, dường như hắn chẳng có chút hứng thứ nào móc từ trong túi trữ vật ra một miếng gà quay rồi đưa cho diệp thanh 

- Cám ơn - nàng nhận miếng gà quay rồi cho vào miệng cắn lấy một miếng, cũng phải công nhận thân thủ nướng gà của tên này không phải dạng vừa, nàng đã ăn nó suốt ba tháng mà chưa từng cảm thấy ngán ; vị của miếng gà quay này luôn khiến cho nàng thèm ăn 

Đưa miếng gà quay cho nàng xong thì hắn cũng móc ra một miếng khác rồi cho vào miệng, vừa ăn hắn vừa nhìn toà thành phía trước ; trong nhận thức của hắn chưa từng có một thế gia nào lại dùng thanh trúc làm thành, tuy nói hắc tiết trúc cứng rắn vô bì nhưng nhiêu đó thì không thể bảo vệ được tất cả mọi người được

Với một kẻ từng trải như hắn thì mấy thứ này thật sự không có chút thú vị nào ; hắn vẫn cứ chuyên tâm vào công việc ăn uống của mình mặc cho phía trước toà thành đang có ba người đi tới 

Nhóm ba người này đi theo hình chữ “v” phía trước là một người phụ nữ trung niên, người phụ nữ trung niên này có một nét gì đó khiến hắn có đôi chút không biết nói làm sao ; nói chung người phụ nữ này rất đặc biệt, khí chất cao quý của nàng quả thật không hợp với khung cảnh nơi này. Phía bên phải người phụ nữ là một người thanh niên, người thanh niên này mặc một bộ thanh y, trên tay hắn nắm một cảnh trúc nhỏ ; khi thấy diệp thanh thì hắn nở một nụ cười chỉ là nụ cười ấy có đôi chút gượng gạo. Bên phải người thiếu phụ là một tiểu cô nương, tiểu cô nương này nhìn dễ thương đáng yêu vô cùng

- Tiểu thanh! Về rồi sao? - người thiếu phụ nhìn thấy diệp thanh thì nở một nụ cười yêu mến, nàng ta đưa tay ra ôm chần lấy diệp thanh vào lòng

- mừng tỉ tỉ về nhà - người thiếu niên bên cạnh có cảm giác như e sợ diệp thanh, hắn cúi mặt xuống nhìn nàng một cái rồi nói

- thanh tỉ tỉ - tiểu cô nương kia cũng lên tiếng, tuy nhỏ tuổi nhưng giọng của nàng lại lấn áp hai người kia, nàng nói xong thì nhảy lên mình diệp thanh nũng nịu mấy câu

- Mẫu thân! Người vẫn khỏe - nàng bỏ tiểu cô nương kia xuống rồi đi tới trước mặt người thiếu phụ vấn an nàng

- Tốt! Tu vi có tiến bộ - người thiếu phụ khôbg để ta tới câu hỏi của nàng mà dùng thần thức của mình kiểm tra tu vi của diệp thanh, nhìn thấy tu vi của nàng có chút tiến bộ thì vui mừng khôn xiết

- về thôi, kẻo phụ thân con chờ - người thiếu phụ sau khi hỏi hắn vài câu thì lên tiếng 

- Tỉ tỉ dẫn trai về nhà hả? - người thiếu niên bên cạnh nhìn thấy võ tam thì trong lòng có chút buồn cười “ không ngờ tỉ tỉ mình cũng thích nam nhân”, hắn nói thầm một câu rồi nhìn diệp thanh hỏi nhỏ

- Cái gì mà dẫn trai về nhà, đệ muốn chết! - diệp thanh đỏ bừng hai má nhìn người thiếu niên rồi bắt đầu động thủ ; từ trên tay nàng một quả cầu màu xanh không ngừng xông tới phía trước

- Xin tỉ tỉ tha mạng! - người thiếu niên nhìn thấy quả cầu màu xanh thì sợ hãi thét lên, hắn nhảy ra đằng sau rồi lấy cây gậy trúc trong tay ra che chắn

- Vậy người kia là ai? - lúc này tiểu cô nương kia cũng lên tiếng, nàng nhìn võ tan một cái rồi xoi mói

- Hắn là nô lệ của tỉ, nếu muội muội thích thì có thể chơi đùa cùng hắn - nàng nhìn võ tam một cái rồi gắn cho hắn một cái thòng lọng, cũng đúng thôi vì đích xác hắn chẳng khác nào nô lệ của nàng

- Vậy sao? Tỉ cho ta nhé - tiểu cô nương thấy có thể kiếm được người chơi cùng thì vui sướng hẳn lên

- Được thôi! - diệp thanh đáp lời một câu

- Không đủ tư cách - nghe thấy hai người nói chuyện hắn cảm thấy bản thân chẳng khác nào một món đồ, hắn thốt lên khiến mọi người bất ngờ 

- Ngươi nói sao? - tiểu cô nương kia nghe hắn nói vậy thì nổi cơn thịnh nộ, nàng ta nhe răng múa vuốt toàn tấn công nhưng bị người thiếu phụ chặn lại

- Ngươi là ai! - người thiếu phụ sau khi quan sát võ tam một hồi thì hỏi,” người thiếu niên trước mắt này tuy tu vi không cao nhưng khí chất của hắn quả thật có chút đặc biệt, hơn nữa hình như tên này rất nguy hiểm” tiền thức của một tu sỹ cấp cao báo cho nàng biết người thiếu niên này cực kỳ nguy hiểm

- Võ tam - sau khi bị phát hiện là mình giả bộ thì hắn cũng không còn che dấu nữa, khí thế của hắn cũng bắt đầu bành trướng, đôi mắt vốn vô hồn lúc này đã có thêm sức sống

- Ngươi từ đâu tới! - nàng ta thấy khí thế của hắn thay đổi thì không chút bất ngờ, nàng nhìn về hắn một cái rồi bắt đầu thủ thế ; với tu vi của nàng nàng tin tưởng mình có thể bảo vệ mọi người

- Đại chủ giới linh giới - tất nhiên hắn không thể nói thật về mình, “ không lẽ nên nói mình là người của Âu lạc tộc, tất nhiên là không thể ; vậy chẳng lẽ mình mới tiến nhập đại thiên thế giới, vậy càng ngu ngốc. Không bằng cứ nhận mình là người của linh điện chủ giới vậy”

- Ngươi là người của linh giới - nàng ta có vẻ không tin, linh giới chủ giới xuống hạ giới đâu phải chuyện đùa, chưa nói tới khi họ bước xuống hạ giới thì những người thuộc hạ giới phải chào đón nồng nhiệt, không những vậy với những tên áo gấm của linh giới thì không kẻ nào là không vênh váo cả

- Không tin cũng không sao? Thực ra ta cũng chẳng vui vẻ gì với cái thân phận này cả - nói đoạn hắn thả ra mạn Đà, lại nói tới mầm của mạn Đà sau khi hấp thu mộc kiếp thì mạn Đà đã lớn thành một cái dây leo trưởng thành, dây leo của mạn Đà vây xung quanh thân thể hắn như muốn bảo vệ hắn vậy

- Thần mộc tộc - nhìn thấy cây mạn Đà bao vây lấy võ tam người phụ nữ trung niên thốt lên ngạc nhiên, “thần thụ là tượng trưng cho thần mộc tộc mà chư có ai dám phỏng chế hay đám làm theo cả”

- Không ngờ ta trốn tới đây rồi mà các ngươi cũng muốn tìm ta trở về - người thiếu phụ nhìn hắn một cái rồi nói, cùng lúc đó từ thân thể người thiếu phụ cũng tuôn ra một nhánh cây, nhánh cây u lan này xanh mướt như có sức sống, nó vươn lên rồi bao bọc lấy ba người thiếu niên xung quanh

- Ngươi là người của linh giới - lúc này khi thấy mẹ mình chính tay xác nhận thân phận của võ tam thì cả ba người thiếu niên hoảng hốt nhìn lại, trong đó người cả kinh nhất chính là diệp thanh ; mấy tháng qua nàng tưởng hắn chỉ là một vô danh tiểu tốt từ một nơi nào đó tới nên cũng chẳng để ý

- Ta không có hứng thú với chuyện của phu nhân, ta chỉ là muốn trở về linh giới - võ tam tất nhiên là không biết chuyện gì cả, cả chuyện người phụ nữ này cũng là tộc nhân của thần mộc tộc hắn cũng không biết. Mà dù có biết hắn cũng chẳng quan tâm, nàng ta là ai không quan trọng quan trọng là hắn muốn nhanh chóng bước lên đại thiên thế giới thần mộc tộc

Hắn muốn tìm lại trần thanh thanh để hỏi rõ những vấn đề mà hắn đang thắc mắc, hắn tin chắc là trần thanh thanh đang ở thần mộc tộc và hơn nữa nàng ta biết mọi thứ đã diễn ra ở nhân giới thời điểm đó - đây là quyết định sau một đêm hắn suy nghĩ kỹ càng, hắn muốn biết ngày đó rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì

- Ngươi không phải xuống đây để tìm ta - diệp phu nhân nghe hắn nói thế thì có chút thả lỏng, tuy vậy nàng vẫn không tin hoàn toàn nên không có đen nhánh u lan quay về

- Chẳng có ý nghĩa! - hắn thốt lên một câu rồi thu mạn Đà về trong thân thể rồi cứ thế đi thẳng vào diệp gia thành

- Ngươi thật ngông cuồng! - người thiếu phụ thấy gắn cứ đi thẳng vào diệp gia thành thì hét lớn, không ngờ trên kia lại không để nàng vào mắt cứ thế mà đi thẳng

- Không phải ngông cuồng mà là tự tin - hắn không dừng lại một chút nào cứ thế mà đi thẳng

Thấy hắn không để ý đến mình thì bốn người cũng đành bó tay, bốn người sau khi bàn bạc một chút rồi cũng đi theo hắn 

- Trận pháp!- đi được một lúc thì hắn cấp phải chướng ngại, tất nhiên toà thành nào cũng sẽ có trận pháp ; hắn xác định ngay đây là một trận pháp mộc thuộc tính nhưng chưa từng gặp

- Các ngươi mở cửa hay để ta tự phá - hắn nhìn về phía bốn người phía sau nói một câu 

- Có giỏi thì ngươi tự đi mà mở - diệp thanh nhìn thấy vẻ cuồng ngạo của hắn thì không mấy tự nhiên, mấy hôm trước nàng còn đè đầu cưỡi cổ hắn mà hôm này hắn lại đứng lên đầu của mình

- Vậy là ta phải tự làm rồi - hắn nghe thấy vậy thì không nói hai lời, từ trong túi trữ vật xuất ra mấy cái linh bàn chuẩn bị cho việc phá trận 

- Tiểu hữu! Mời vào - thấy hắn xách ra mấy cái trận bàn tuy rằng không biết hắn thực sự có biết phá trận hay không nhưng diệp phụ nhân cũng khôbg dám làm ngơ, lỡ hắn thật sự nghiên cứu ra được trận pháp này thì không hay, ít nhất thanh trúc giới không phải chỉ có một nhà họ diệp bọn họ

Nói xong nàng đành mở ra trận pháp đưa cả năm người đi vào ; thấy diệp phu nhân có vẻ e dè như vậy hắn cũng không biết nói sao ; dù sao hắn cũng đang nói dối tất nhiên hắn sẽ không để lộ, nhất là cho tới khi hắn có thể tiến lên linh giới

- võ thiếu hiệp! Mời - nàng ta mở xong trận pháp thì làm một động tác mời 

- Diệp phu nhân chẳng lẽ người cũng là người của thần mộc tộc - hắn đi ngang diệp phu nhân rồi hỏi một câu ; quả thật hắn hơi bất ngờ khi tới một tiểu thế giới như vậy lại gặp được người của thần mộc tộc

- Đúng vậy! Ta là chi thứ của thần mộc tộc - nàng nhìn hắn một cái rồi vừa đi vừa trả lời

- Vì sao ngài lại tới đây? - hắn tiếp tục hỏi, hắn không muốn mình để lộ sơ hở nào nên tốt nhất là biết người biết mình ; nhưng khi thấy diệp phu nhân không muốn nói thì hắn cũng đành thôi 

- phu nhân không muốn nói cũng không sao, dù sao ta cũng không quan tâm - hắn nói tiếp một câu rồi đi theo diệp phu nhân đoàn người

- Không phải là không thể nói mà nói ở đây không tiện - diệp phu nhân vẫn cứ đi tới nhưng lại truyền âm cho hắn một tiếng

- Xin cứ đi theo ta, ta sẽ nói cho ngươi mọi việc - nàng sau khi nói xong rồi đi thẳng một mạch không còn tiếp chuyện với hắn nữa

- Tiểu cô nương! Ngươi trên gì - hắn hình như không thích hợp với vẻ trần mặc này, hắn nhìn về tiểu cô nương phía trước hỏi một câu

- muội muội ta tên là diệp mặc còn đệ đệ tên là diệp thiếu bảo - diệp thanh lên tiếng đáp lời, tuy rằng nàng khá cảnh giác với võ tam nhưng khi biết hắn và mẹ nàng là đồng tộc thì nàng không thể không nói; ít nhất đó là bổn phận của tu sỹ cấp dưới 

- Ngươi muốn ta làm nô bộc là không có khả năng! Chỉ có điều nếu ngươi muốn ta truyền dạy cho một ít kinh nghiệm tu luyện thì ta sẵn sàng làm sư phụ của ngươi một thời gian ; chỉ có điều ngươi phải nghe lời ta - hắn nói một câu, quả thật hắn rất yêu thích cô bé này, vì vậy hắn không ngại truyền cho nàng một số kinh ngiệm tu luyện của hắn

- Thật sao! - cô bé nghe thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, phải biết rằng nàng không giống với anh chị mình, nàng không thể tu luyện, hay nói đúng hơn nàng không thể tu luyện công pháp của diệp gia

- Tất nhiên là được! Chỉ có điều ngươi phải nghe lời ta - hắn biết nàng ta không thể tu luyện, chỉ đơn giản nếu nàng ta biết tu luyện thì không bao giờ mà lại không tu luyện ; hoặc nàng có bệnh trong người hoặc căn bản nàng không có linh căn mộc thuộc tính

- Đệ tử kính chào sư phụ! - nàng ta cúi xuống một cái rồi khấu đầu mặc cho đoàn người cứ đi tới, nói xong nàng thấy hắn không hề dừng lại mà cứ đi tới đành lòng nàng phải bám theo

- Ngươi muốn nhận con ta làm đệ tử - diệp phu nhân sau khi nghe câu chuyện của hắn cùng con gái mình thì ngạc nhiên vô cùng, không ngờ tên này lại nhận con gái nàng làm đệ tử ; phải biết rằng con gái nàng không có linh căn

- Không sai! Ta đang có ta này - hắn thốt lên một cây khiến mọi người kinh ngạc, không ngờ theo như võ tam nói thì diệp mặc hoàn toàn có thể tu luyện sao? Phải biết rằng nàng đã dùng rất nhiều cách cũng không thể giúp nó cảm nhận được thiên địa linh khí

- Nó không thể tu luyện - nàng ta dừng lại một chút rồi nhìn võ tam nói

- Không ai là không thể tu luyện, chỉ là các ngươi không biết cách - hắn cũng dừng lại theo và khẳng định lời của mình

- Ngươi quả thật rất ngông cuồng - qua lời nói kia của hắn thì diệp phu nhân xác định được quả thực võ tam rất ngông cuồng, độ ngông cuồng này khiến nàng có chút không thích chỉ có điều, nếu hắn thật sự có thể giúp con gái mình thì nàng sẵn sàng tin tưởng

- Vì ta là thiên tài - hắn chốt lại một câu khiến mọi người sửng sốt

- Tới nơi rồi! Mời võ thiếu hiệp vào - diệp phu nhân sau khi đi được một lúc thì cũng dẫn mọi người về với nhà của họ, chỉ có điều hiện tại trước nhà họ hình như có một thứ gì đó không ổn, tinh thần của mọi người hình như có một chút gì đó khẩn trương
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.