Lúc sau rời khỏi nhà Yoochun thế nào, cậu không nhớ rõ lắm.
Chỉ nhớ, lúc rời đi, khuôn mặt Yoochun lộ ra bi thương, Junsu thì cảm kích cười tạm biệt, cùng với câu nói cuối cùng của Yunho ——
Tôi không chọn sai đúng không, quả nhiên Jaejoong là người thích hợp với tôi nhất…
Hẳn nên truy cứu, nhưng Yunho hoàn toàn không để cho Jaejoong có cơ hội mở miệng, trực tiếp kéo cậu đi, muốn phản kháng nhưng đánh không lại hắn, ngay cả chút dấu hiệu đau đớn cũng không có…
“Anh đừng có đắc ý!” Mỗi lần bị bắt trở lại nhà Yunho, Jaejoong lại tức giận gào thét.
“Cái gì?” Mỉm cười trả lời, Yunho không chút phật lòng.
“Tôi nói anh đừng có cười… Còn cười nữa tôi đấm vỡ mặt anh ra!” Trừng mắt nhìn Yunho, Jaejoong lại xấu hổ mà mặt hơi đỏ lên
“Tôi cười là việc của tôi, có ảnh hưởng gì tới cậu đâu, hay là cậu chột dạ?” Bắt được dấu vết Jaejoong đang xấu hổ, Yunho im lặng thưởng thức.
“Chột cái đầu nhà anh ấy, cách xa tôi một chút, cho dù tôi nói thích anh cũng không có nghĩa tôi tin tưởng anh.” Tiện tay quơ lấy chiếc đèn bàn nhỏ bên cạnh, trong mắt Jaejoong tràn ngập một cảm xúc rất nhiêm túc.
“Tôi biết rõ, cho nên, cậu bỏ ‘hung khí’ trong tay ra đi, vết thương của tôi đã tốt lên nhiều rồi, chắc gì cậu đã đánh thắng được tôi.” Yunho ra vẻ thiện ý giang hai tay ra.
“Chỉ cần anh cách xa tôi một chút thì chẳng có việc gì cả.” Căn bản không hề có ý tứ nghe theo, Jaejoong nắm chặt thân đèn, tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-lan-dam-my/830754/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.