Trở về nhà nghỉ ngơi, bất quá chỉ là lấy cớ.
Đã đạt được thứ mình mong muốn từ Jaejoong, vì sao lúc Jaejoong định nói thêm lại đột nhiên hôn cậu?
Là thực sự sợ Jaejoong hối hận, hay là…
Ngây ngốc ngồi trên ban công lộ thiên, trong tay cầm một viên bi thủy tinh, dưới ánh nắng phản xạ lên màu sắc rực rỡ, suy nghĩ của hắn bay xa.
Đây đã từng là đồ chơi mà hắn yêu nhất, cũng là món quà đầu tiên hắn được nhận từ người mà hắn coi là bạn…
Ở trong cô nhi viện, Yunho so với người khác lại càng thêm hiểu rõ thế giới cô độc, đồng thời cũng đã buông tha hi vọng được nhận nuôi từ rất sớm, chính vì vậy mà hắn toàn thân trên dưới đều toát ra sự thành thục mà những đứa trẻ cùng tuổi không có.
Hắn rất thông minh, không để các nhân viên trong cô nhi viện phải chăm sóc nhiều, chính bởi vậy mà hắn được đưa đến bên người phụ nữ đã thay đổi tương lai của hắn, khi xác định hắn sắp được nhận nuôi, người trong cô nhi viện đều vui mừng thay hắn, chỉ có một người khóc.
“Cậu nhất định phải đi sao? Nếu cậu đi, về sau tớ ở đây làm gì có bạn nữa…” Khóc đến đỏ bừng mũi, gương mặt xinh đẹp lộ ra vài nét diễm lệ không thuộc về con trai.
“Tớ sẽ quay về gặp cậu, hơn nữa tớ sẽ hỏi người nhận nuôi tớ xem có thể mang cậu đi cùng không.” Vỗ vỗ đầu y, Yunho như người lớn an ủi.
“Không có khả năng, kẻ có tiền sẽ không dùng tiền để nuôi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-lan-dam-my/830744/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.