Chương trước
Chương sau
Trưa chủ nhật Phó Thừa sẽ rời đi, chưa đến hai ngày, Náo Náo đã hoàn toàn ỷ lại vào Phó Thừa, mặc dù nhóc vẫn theo thói quen bám lấy Giang Tự Châu nhưng đôi mắt to luôn nhìn chằm chằm vào Phó Thừa, Phó Thừa đi đến đâu, nhóc sẽ nhìn theo đến đó, hệt như một fanboy nhí chính hiệu.

Sau bữa trưa, bọn trẻ không chịu đi ngủ, từng đứa một giữ lấy cửa xe của Phó Thừa, không muốn để anh đi, bọn trẻ không ngừng hỏi khi nào thì anh sẽ đến đây.

Viện trưởng bất lực cười nói: "Công việc của chú Phó rất bận rộn."

Phó Thừa đưa tay sờ sờ tóc của nhóc con đang ôm chân không cho anh lên xe: "Khi nào chú rảnh sẽ đến đây."

Nói xong, anh ngước mắt nhìn Giang Tự Châu đang ôm Náo Náo đứng ở một bên, anh ôm lấy Náo Náo từ tay Giang Tự Châu rồi trầm giọng dỗ dành nhóc vài câu, vẻ mặt Náo Náo đầy miễn cưỡng, nhóc dẹt miệng sắp khóc đến nơi.

Giang Tự Châu cảm thấy rất mới lạ, Náo Náo không bao giờ thích thể hiện cảm xúc của mình, ngay cả Giang Tự Châu cũng chưa bao giờ nhận được phản ứng lớn như vậy.

"Lái xe chậm thôi." Giang Tự Châu ở bên cạnh thấp giọng nói.

Phó Thừa gật đầu, lúc Giang Tự Châu đưa tay ôm Náo Náo, anh liền tận dụng cơ hội sử dụng cơ thể của Náo Náo che đi góc nhìn để nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu.

Giang Tự Châu ở lại cô nhi viện thêm vài ngày nữa, trước lễ hội mùa xuân 4 ngày cậu mới trở lại thành phố Thiên Tân, cậu không về nhà mà lái xe thẳng đến viện dưỡng lão.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!!)

So với thị trấn An Phong, không khí năm mới ở thành phố Thiên Tân rộn ràng hơn nhiều, khắp nơi đều treo đèn lồng và có ánh sáng rực rỡ.

Giang Tự Châu đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bình dân thì dừng lại, cậu xuống xe chọn mấy bộ câu đối xuân, đang cúi đầu chọn thì Phó Thừa gọi điện thoại đến.

"Đã về thành phố Thiên Tân rồi ư?" Một tay Phó Thừa cầm sổ, một tay cầm điện thoại di động đi về phía văn phòng của Đoàn Nghị.

"Ừm, em đang mua đèn lồng và câu đối, lát nữa em sẽ trang trí nhà của hai ông." Giang Tự Châu đưa những món đồ đã chọn cho ông chủ: "Còn anh, anh bận à?"

Qua điện thoại, Phó Thừa nghe được Giang Tự Châu thấp giọng hỏi ông chủ bao nhiêu tiền, sau đó cậu nhẹ giọng cảm ơn.

"Bây giờ anh đến văn phòng của đội trưởng Đoàn để họp, chắc là sắp xếp nhiệm vụ trong dịp Tết Nguyên Đán, lát nữa rảnh anh sẽ gọi cho em."

Giang Tự Châu đáp lại rồi xách túi đồ lên xe.

Người lớn tuổi cũng giống như trẻ nhỏ, biết hôm nay Giang Tự Châu sẽ tới nên hai ông lão đã chờ sẵn từ sớm, xa xa nhìn thấy Giang Tự Châu đi tới, ông Phó cảm thấy thật khó chịu, cháu trai ông không nhờ được cái việc gì cả, có mấy chuyện nhỏ nhặt thế này cũng phải nhờ vào Giang Tự Châu.

Ông Kha pha trà nóng để Giang Tự Châu uống cho ấm người, cậu ngồi nói chuyện với hai ông một lúc, sau đó Giang Tự Châu giúp hai ông treo câu đối Tết và đèn lồng lên.

Ông Kha đã thu dọn xong quần áo để đem theo từ sớm, ông liếc nhìn ông Phó đang ngồi trên ghế sô pha, nói: "Này ông, nếu ông thấy chán thì để Tiểu Châu chở ông về chỗ Phó Thừa ở mấy hôm, sau đó chúng ta cùng nhau quay lại đây."

Giang Tự Châu đang cúi xuống giúp ông Kha xách túi đồ, cậu nghe vậy liền nhìn ông Phó nói: "Đúng đó ông, mấy ngày trước Phó Thừa nói rằng đã lâu rồi ông không về, ông có đồ đạc gì cần sắp xếp không, để cháu giúp ông, một mình ông ở lại đây cháu cũng không yên tâm."

Đúng là đã lâu rồi ông Phó không đến chỗ Phó Thừa, sau khi suy nghĩ, ông vui vẻ đồng ý.

Đây là lần đầu tiên Giang Tự Châu theo ông Phó về phòng, trên bàn cạnh giường có một khung ảnh thu hút ánh mắt của Giang Tự Châu.

Ông Phó thấy Giang Tự Châu nhìn như vậy, ông bước tới đưa tay lấy khung ảnh lên, lòng bàn tay già nua của ông đặt lên khuôn mặt của hai người trẻ tuổi.

"Đây là cha mẹ của Phó Thừa." Ông Phó nhắc đến con trai và con dâu, giọng nói chứa đầy sự dịu dàng: "Đây là Phó Thừa, năm đó nó mới có năm tuổi."

Trong ảnh, cậu bé kháu khỉnh được một cặp vợ chồng trẻ ôm trong tay, trên tay cậu bé cầm một khẩu súng đồ chơi, lông mày có nét giống với Phó Thừa của hiện tại.

Ông Phó thở dài: "Ông già rồi, sắp phải đi rồi, chỉ là ông không nỡ để Phó Thừa một mình."

Nói xong, ông lão chân thành nhìn Giang Tự Châu: "Tiểu Châu, cháu và Phó Thừa có quan hệ rất tốt, dù việc lần trước ông bảo hai đứa làm anh em kết nghĩa vẫn chưa thành nhưng ông luôn coi hai đứa như anh em thân thiết của nhau."

Giang Tự Châu ngơ ngác nhìn ông, ông lão nói thêm: "Trong môi trường làm việc của Phó Thừa, để gặp được cô gái nào đó là điều cực kỳ khó khăn. Nếu cháu biết có ai phù hợp và không ngại nghề nghiệp của nó thì nhất định phải giới thiệu cho nó đấy."

Giang Tự Châu: "...Ông muốn mang theo cái gì ạ, để cháu sắp xếp giúp ông."

Phó Thừa và Tiết Kỳ An ngồi cạnh nhau trên ghế trước bàn làm việc, đưa tay nhận lấy tài liệu Đoàn Nghị đưa cho.

"Đợt khen thưởng năm nay, tỉnh sẽ khen thưởng mười cá nhân tiên tiến, đội của chúng ta có 1 chỉ tiêu." Đoàn Nghị nhìn Phó Thừa: "Cậu thấy thế nào?"

"Cho Tiêu Cương đi." Phó Thừa cúi đầu lật tài liệu trong tay ra, quả nhiên là lịch trực đêm giao thừa.

Đoàn Nghị dời tầm mắt: "Hiện tại sức khỏe của Tiêu Cương thế nào rồi?"

Tiết Kỳ An trả lời: "Bây giờ đã có thể đứng dậy và đi lại được một chút rồi. Bác sĩ nói nếu không có vấn đề gì thì có thể về nhà đón Tết."

Đoàn Nghị "Ừm" một tiếng: "Buổi trình diễn ánh sáng* đêm giao thừa năm nay ở Quảng trưởng Thế Kỷ đã được cấp trên sắp xếp công việc trực rồi."

*Mấy bạn có nhớ đợt giao thừa ở ngoài Hà Nội có tổ chức buổi trình diễn ánh sáng trước khi bắn pháo bông hông. Anh Phó phụ trách việc ổn định an ninh khi trình diễn cái này á.

Đoàn Nghị vừa nói vừa nhìn về phía Phó Thừa: "Đội chúng ta sẽ phái 20 người hỗ trợ ổn định an ninh tại chỗ. Chiều nay cậu đưa danh sách cho tôi."

Tiết Kỳ An mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, liếc nhìn Phó Thừa ngồi bên cạnh.

Phó Thừa không có chút biểu cảm dư thừa nào, anh gật đầu đồng ý.

"Sao cậu không nộp đơn xin nghỉ phép cho đội trưởng Đoàn, năm nay đừng trực nữa."

Đi ra khỏi văn phòng của Đoàn Nghị, Tiết Kỳ An nhịn không được hỏi: "Năm nay cậu không đón năm mới với Tiểu Châu à?"

"Tôi không trực thì ai trực?" Phó Thừa và Tiết Kỳ An sóng vai nhau đi xuống lầu: "À đúng rồi, chiều nay tôi xin nghỉ."

Tiết Kỳ An nặng nề vỗ vỗ vai Phó Thừa: "Được rồi! Phải giải thích rõ ràng với Tiểu Châu, dỗ dành người ta nhiều vào."

Giang Tự Châu sợ hai ông lão bị lạnh nên trước khi đi, cậu nhắn tin cho Phó Thừa.

"Vất vả cho Tiểu Châu rồi." Ông Phó ngồi ở ghế sau ngượng ngùng nói: "Phải phiền cháu chở ông đi một chuyến."

"Không sao đâu ạ, Phó Thừa vừa nhắn tin nói chiều nay anh ấy xin nghỉ phép, lát nữa sẽ về nhà."

Giang Tự Châu vừa nói vừa khởi động xe, ông Phó ngồi ở ghế sau nheo mắt lấy địa chỉ nhà Phó Thừa trong điện thoại, ông chưa kịp đưa cho Giang Tự Châu thì đã thấy cậu mở luôn địa chỉ trên màn hình định vị.

Nghe thấy một giọng nữ máy móc lớn tiếng thông báo địa chỉ nhà Phó Thành từ Bluetooth trên ô tô, hai ông lão ngồi ở ghế sau im lặng nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt nhau.

"Tiểu Châu đã tới nhà Phó Thừa rồi à?" Ông Phó nhịn không được hỏi.

Tay cầm vô lăng của Giang Tự Châu chợt khựng lại, cậu lắp bắp nói: "Đã, đã tới hai lần rồi ạ."

"Ồ." Ông Kha không suy nghĩ nhiều lắm, ông nói: "Mới đi hai lần mà đã có thể tìm ra địa chỉ nhanh như vậy rồi."

Người nói là vô tình mà người nghe lại hữu ý, Giang Tự Châu ho hai tiếng, chóp tai đỏ lên bất thường.

Trong xe rất yên tĩnh, Giang Tự Châu lặng lẽ mở nhạc, hai ông lão thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, khoảng nửa tiếng sau thì về đến nhà.

Nhìn khu chung cư trước mặt có thể biết giá nhà đất không hề rẻ, ông Kha "ồ" lên một tiếng: "Khu chung cư này nhìn có vẻ ổn đấy."

Ông Phó nói thêm: "An ninh rất nghiêm ngặt, tôi đã từng đến đây một lần rồi, rất ấn tượng với hệ thống an ninh kết hợp công nghệ hiện đại ở đây."

Ông Kha gật đầu khen ngợi: "Nghiêm ngặt mới tốt, quyền riêng tư và an toàn của dân cư có thể được đảm bảo."

Ông lão vừa dứt lời, một nhân viên bảo vệ mặc áo khoác đen đi thẳng về phía xe của Giang Tự Châu đậu ngoài cửa.

Giang Tự Châu hạ cửa kính xe xuống, nhân viên bảo vệ lịch sự nói: "Anh Giang đã về rồi, vừa lúc, đây là đơn hàng chuyển phát nhanh của anh."

Trong xe im lặng đến rợn người, Giang Tự Châu đưa tay nhận hàng chuyển phát nhanh, bỏ lên ghế phụ rồi nói cảm ơn, cửa điện "nghiêm ngặt" nhận diện biển số xe của Giang Tự Châu rồi tự động mở ra.

Điều này không hề giống "chỉ đến 2 lần" chút nào.

Giang Tự Châu cũng không biết phải giải thích thế nào, cậu chỉ đành im lặng, thoải mái lái xe đến hầm xe rồi cậu giả làm đà điểu xuống xe, dẫn hai ông lão đến thang máy.

Giang Tự Châu đứng ở cửa đang suy nghĩ có nên giả vờ không biết mật khẩu khóa cửa hay không thì cửa thang máy khác mở ra, Phó Thừa đi đến.

Giang Tự Châu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Sao đến sớm vậy?" Phó Thừa đi tới, tay trái anh cầm lấy túi đồ trong tay Giang Tự Châu, tay phải ấn mật mã.

Nhà của Phó Thừa ở tầng cao, đón nắng tốt, ánh nắng xuyên qua cửa kính trong suốt chiếu vào nhà, trong nhà nhìn rất ấm áp, hơn nữa lại ngăn nắp, chỉ đứng trước cửa thôi cũng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Ông Kha rất có hứng thú với nhà của Phó Thừa, ông cởi áo khoác ra, ông Phó đưa ông đi tham quan khắp nơi.

Trong phòng tắm, Giang Tự Châu thì thầm với Phó Thừa chuyện hôm nay.

Phó Thừa cúi đầu rửa tay, cười nói: "Chẳng trách em không dám bấm mật khẩu."

"Lát nữa em sẽ đưa ông ngoại về chỗ của em." Giang Tự Châu hạ giọng, lắng tai nghe hai ông lão trò chuyện: "Đợi ông ngoại về viện dưỡng lão rồi..."

"Tiểu Châu!" Ông ngoại gõ cửa gọi, Giang Tự Châu có tật giật mình, vội vàng đáp lại, xoay người đi ra ngoài.

Hai ông lão đứng trước cửa phòng ngủ chính, ông Kha chỉ vào bộ đồ ngủ quen thuộc ném trên giường: "Đây là của cháu à?"

Giang Tự Châu mấp máy môi, quay đầu nhìn Phó Thừa ở phía sau cầu cứu.

"Ông Kha, trong khoảng thời gian này nhà của Tự Châu bên đó đang tu sửa lại nên em ấy mới tạm ở lại đây." Phó Thừa bình tĩnh đứng trước mặt Giang Tự Châu, che chắn cho cậu khỏi ánh mắt thăm dò của hai ông lão.

Ông Kha ngạc nhiên nói: "Cháu sống ở đó bao lâu rồi, còn tu sửa cái gì nữa?"

"Chỉ là..." Giang Tự Châu xoa mũi: "Cháu không thích phòng khách lắm..."

"Còn trẻ mà đã học đòi lãng phí rồi!" Ông lão trừng mắt: "Cháu ở chỗ của Phó Thừa lâu như vậy, đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho người ta rồi?"

Phó Thừa cười nói: "Không phiền đâu ạ, bình thường cháu đều ở trong đội cứu hỏa, không thường xuyên về nhà, là cháu phải cảm ơn Tự Châu đã giúp cháu trông nhà ấy chứ."

Ông Kha vẫn không hài lòng: "Trên đường đi sao cháu không nói cho ông biết, nếu cháu nói thì ông đã không để cháu đón về rồi."

Giờ thì hay rồi, người thì đã đón mà không có chỗ nào để ở cả.

Dường như Phó Thừa đã đoán được tại sao ông Kha lại phản ứng như vậy, anh bình tĩnh trả lời: "Trong nhà vẫn còn đủ chỗ, hay là đêm nay ông và Tự Châu cứ ở lại chỗ cháu đi ạ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.