Chương trước
Chương sau
"Thầy ơi."

Xưng hô này quá mới mẻ với Giang Tự Châu, cậu bị đờ người mất mấy giây mới nhìn qua chỗ người gọi mình.

Giọng nói của Phó Thừa pha lẫn chút trêu chọc, tim Giang Tự Châu không khỏi đập nhanh hơn, cậu quay đầu nhìn anh.

“Giấy nháp của em vẫn chưa được phát.” Phó Thừa chỉ vào giấy nháp trong tay Giang Tự Châu.

Đây là lần đầu tiên Giang Tự Châu biết Phó Thừa có thể giả nai như vậy, sinh viên ngồi trước mặt tò mò quay đầu lại, nhìn vị giáo viên trẻ tạm thời thay thế trưởng khoa Lâm này, sau đó liếc nhìn Phó Thừa.

Tài chính là chuyên ngành hàng đầu của Đại học Thiên Tân, tổng cộng có sáu lớp, thông thường vì sinh viên được đăng ký tín chỉ chéo nên học khác lớp vẫn có thể được xếp chung, không quen biết nhau là chuyện bình thường.

Nhưng dáng vẻ của Phó Thừa hoàn toàn khác với sinh viên năm nhất, vì vậy những sinh viên này không nhịn được nhìn anh mấy lần.

Giang Tự Châu chỉ đến coi thi giúp trưởng khoa Lâm, cậu không muốn gây sự chú ý nên nhanh chóng phát một tờ giấy nháp cho anh rồi rời đi.

Phòng thi rất im lặng, Giang Tự Châu đứng trên bục, cúi đầu nhìn sinh viên đang không ngừng viết lách, suy nghĩ của cậu quay lại thời còn đi học đại học.

Không biết Phó Thừa thời đại học sẽ như thế nào, Giang Tự Châu nghĩ thầm, không khỏi nhìn về phía hàng ghế cuối cùng.

Vốn tưởng rằng cậu sẽ nhìn thấy một bóng người không làm gì cả, nhưng không ngờ Phó Thừa cũng giống như những sinh viên khác, anh mượn bút của sinh viên ngồi phía trước, cúi đầu viết vẽ gì đó lên tờ giấy nháp, trông anh khá nghiêm túc.

Giang Tự Châu hơi tò mò, cậu nhìn chằm chằm Phó Thừa hồi lâu mà vẫn không biết anh đang làm gì.

Có vẻ cậu sinh viên ngồi phía trước không học bài kỹ, cứ nhìn trái nhìn phải, trong lúc Giang Tự Châu đang nhìn nơi khác thì cậu sinh viên lén lút quay lại liếc nhìn Phó Thừa phía sau.

Tuy không nhìn rõ anh đang viết gì, nhưng cách anh cúi đầu viết một cách chăm chú khiến người ta có cảm giác rằng anh là học sinh giỏi, lòng cậu sinh viên vui như mở cờ, cậu ta nhanh chóng xé một mảnh giấy nháp nhỏ của mình, liệt kê tất cả những câu hỏi mà mình chưa biết làm rồi vò lại, chuẩn bị ném về phía sau.

Tuy nhiên, còn chưa kịp cử động tay, thì cậu sinh viên chợt thấy giám thị bước xuống bục giảng!

Giang Tự Châu thật sự rất tò mò Phó Thừa đang làm gì, cậu làm như mình vô tình đi tới, phát hiện Phó Thừa đang vẽ trên giấy nháp.

Kỹ năng vẽ tranh của anh không tốt lắm, cậu mơ hồ nhìn thấy một hình người nhỏ bé đứng trên bục, đôi mắt vẽ thành hai vòng tròn lớn trông rất lố, hai tay chống hông, trông ngốc nghếch không tả được.

Giang Tự Châu gõ nhẹ lên bàn Phó Thừa hai lần, tay trái đang đặt trên bàn của Phó Thừa nắm lấy ngón tay của Giang Tự Châu, tay phải thì viết dòng chữ "thầy Giang" bên cạnh hình người nhỏ, sau đó anh mới đặt bút xuống và ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Giang Tự Châu lo lắng liếc nhìn các sinh viên trong lớp, may mà không ai dám công khai nhìn xem giám thị đang làm gì trong giờ kiểm tra, Giang Tự Châu vội vàng rút tay lại, cậu trừng mắt nhìn Phó Thừa rồi đưa tay lấy giấy nháp đi.

Cậu sinh viên ngồi đằng trước chỉ có thể cảm nhận được Giang Tự Châu đứng gần mình rất lâu, cậu ta suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không đoán ra được nguyên nhân, cho đến khi nhìn thấy giám thị cầm một tờ giấy nháp ở bên cạnh. Sau khi nhìn thấy tờ giấy nháp, cậu ta cảm thấy sợ hãi một lúc.

Hóa ra người ngồi phía sau không hề giỏi chút nào! Anh chỉ đang vẽ bậy trên giấy nháp trong giờ thi mà thôi! May mà cậu ta không đưa tờ giấy đó cho người ngồi sau, nếu không thì cậu ta vừa không được gì lại còn có khả năng bị giám thị đình chỉ thi!

Hai tiếng sau, chuông báo hết giờ vang lên, cậu sinh viên ngồi trên nộp tờ giấy bỏ trắng một nửa, cậu ta nhận lấy cây bút Phó Thừa trả lại, vẻ mặt thông cảm an ủi: "Không sao đâu người anh em, kỳ nghỉ đông ôn tập cho tốt, lần sau cố gắng qua môn!"

Phó Thừa vô cảm nói cảm ơn, cậu sinh viên tò mò nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh hỏi: "Này bạn học, cậu học lớp nào vậy? Hình như tôi chưa gặp cậu bao giờ."

Giang Tự Châu đứng trên bục, cậu sắp xếp giấy tờ cho vào túi rồi dán kín lại, cậu ngẩng đầu lên thì thấy một sinh viên mặc áo khoác trắng đang nhiệt tình nói chuyện với Phó Thừa, còn anh thì cau mày không nói gì.

“Tôi nói cậu này, cậu nên đến lớp thường xuyên hơn.” Cậu sinh viên nói, đúc kết tất cả những kinh nghiệm của mình để khuyên nhủ: "Ít nhất thì cũng nắm được những điểm trọng tâm..."

“Cảm ơn.” Phó Thừa chú ý đến ánh mắt của Giang Tự Châu, anh cắt đứt sự nhiệt tình của cậu sinh viên bằng cách tạt một gáo nước lạnh: "Tôi sẽ không rớt đâu."

Sau khi toàn bộ học sinh trong lớp đã đi hết, Giang Tự Châu và Phó Thừa cùng nhau bước ra ngoài, cậu liếc nhìn Phó Thừa nói: “Không ngờ đội trưởng Phó lại có sức quyến rũ như vậy, ngay cả sinh viên đi thi cũng tới bắt chuyện."

Sinh viên vừa ra khỏi phòng thi, tụ tập thành nhóm ba nhóm năm đi về phía canteen, Phó Thừa đưa tay xoa cổ cậu, cùng cậu đi về phía văn phòng, anh nhỏ giọng nói: "Ai cũng không quyến rũ bằng thầy Giang."

Sinh viên ngồi ở trước Phó Thừa và mấy người bạn cùng lớp bước ra ngoài, thấy Giang Tự Châu và Phó Thừa đi chung thì ngạc nhiên không thôi, đôi bàn tay run rẩy chỉ vào hai bóng dáng thân thiết trước mặt: “Khó trách cậu ta bỏ trắng giấy mà còn dám nói là sẽ không rớt môn! Hóa ra là bị giảng viên sử dụng quy tắc ngầm!"

Nhiều giảng viên ở khoa Tài chính đã nhận ra Giang Tự Châu, sau khi giao bài thi cho văn phòng, Giang Tự Châu bị kéo lại trò chuyện một lúc mới được thả đi, lúc này tòa nhà của khoa đã vắng người.

Phó Thừa dựa vào lan can chờ cậu, ăn trưa xong thì anh cùng cậu đến thư viện ngồi suốt buổi chiều, khi ra về thì trời đã tối.

Hôm nay Ngưu Ngưu ở nhà một mình, không biết nhóc đã ăn món gì chưa, Giang Tự Châu nghĩ tới Ngưu Ngưu thì tăng tốc đi về.

Phó Thừa giúp cậu cầm sách mượn ở thư viện, anh nhẹ giọng nói: “Ngưu Ngưu đã tự về đội từ sớm rồi, nhóc còn thuộc đường đến đội hơn cả anh."

Mặc dù từ nhà đến Đại học Thiên Tân chỉ có mười phút đi bộ, nhưng Phó Thừa sợ Giang Tự Châu mệt mỏi vì cuộc vận động đêm qua, sáng sớm anh lái xe chở cậu đi, khi xe đi qua "Ngã Rẽ", Giang Tự Châu vô thức nhìn vào trong.

Dạo này Giang Tự Châu không đến quán, An Tiểu Mễ thường xuyên đăng thông tin cập nhật về quán cà phê trong nhóm, Giang Tự Châu quy định giờ đóng cửa quán là 10 giờ tối, tuy nhiên gần đây là kỳ thi cuối kỳ, ngoài Đại học Thiên Tân, trong làng đại học còn có một số trường đại học khác, rất nhiều sinh viên coi “Ngã Rẽ” như thư viện mà sáng sớm đã đến ôn bài.

Sau khi An Tiểu Mễ báo cáo tình hình với Giang Tự Châu, cậu đã điều chỉnh thời gian đóng cửa thành 11 giờ 30.

Lúc này có rất nhiều sinh viên ra ngoài ăn tối, sắp đến ngày đầu năm mới, đường phố được trang hoàng bằng đèn và đồ trang trí nhiều màu sắc trông rất sống động, các cửa hàng bình thường không có doanh số lớn đều gắng sức thu hút sinh viên trước kỳ nghỉ lễ.

Chỉ riêng "Ngã Rẽ” đáng ra phải nhộn nhịp lại tắt đèn, điều này chợt khiến quán cà phê bị lạc quẻ giữa khu phố, hệt như một hàm răng trắng sáng bị trống mất một cái răng vậy.

Giang Tự Châu cẩn thận nhìn lại, khó hiểu hỏi: "Mấy giờ rồi, sao hôm nay quán cà phê lại tắt đèn hết vậy?"

Phó Thừa nhìn sang: "Có phải bị cúp điện không? Em có muốn xuống xem thử không?"

Trong khi Phó Thừa đang tìm chỗ đậu xe bên đường, Giang Tự Châu đã gọi cho An Tiểu Mễ hai cuộc nhưng không có ai bắt máy.

Xe vừa dừng lại, Giang Tự Châu lập tức mở cửa xuống xe, cửa hàng tối om, Giang Tự Châu mở cửa bước vào quán cà phê, mắt cậu không thích ứng được với bóng tối.

"Công tắc ở đâu, anh đi bật đèn." Phó Thừa đi theo sao Giang Tự Châu, anh nắm lấy tay cậu để cậu không bị vấp.

Giang Tự Châu chớp chớp mắt: "Công tắc ở phòng chứa đồ bên kia. Tiểu Mễ vẫn chưa trả lời điện thoại của em."

Phó Thừa siết chặt tay cậu an ủi: “Em cứ đứng yên ở đây, anh đi bật đèn.”

Giang Tự Châu hơi lo lắng, nhưng cũng gật đầu, đôi mắt cậu vừa mới thích ứng với bóng tối nhìn theo bóng dáng Phó Thừa biến mất trong phòng chứa đồ, trong lòng cậu vẫn cảm thấy bất an nên lấy điện thoại di động ra chuẩn bị bật đèn pin.

Đột nhiên, tất cả đèn lập tức sáng bừng lên, Giang Tự Châu hoa mắt, vô thức lấy tay che lại.

"Chúc mừng sinh nhật ~"

Một nhóm người do An Tiểu Mễ dẫn đầu chạy ra khỏi phòng chứa đồ, vỗ tay và hát chúc mừng sinh nhật, Giang Tự Châu ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, Phó Thừa đẩy bánh sinh nhật đi ra sau cùng.

"Anh Châu, anh quên hôm nay là sinh nhật anh à?"

An Tiểu Mễ nhìn Giang Tự Châu đang bối rối, cô cúi người bế Giang Tiểu Hầu lên.

Giang Tiểu Hầu đội mũ sinh nhật mini trên đầu, con mèo khó chịu muốn dùng chân kéo mũ xuống nhưng bàn chân của nó đã bị An Tiểu Mễ nắm lấy lắc lư liên tục.

Khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, Giang Tự Châu hoàn toàn không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình, lúc thức dậy Phó Thừa cũng không nhắc cậu.

Phó Thừa đi đến trước mặt Giang Tự Châu, anh đội một cái mũ sinh nhật giống hệt Giang Tiểu Hầu lên đầu cậu rồi mỉm cười nhìn cậu: “Sinh nhật vui vẻ, vốn dĩ anh muốn một mình đón sinh nhật với em nhưng không ngờ lại bị mọi người phát hiện nên mới cùng nhau hợp tác để tạo bất ngờ cho em."

Lưu Dương giơ điện thoại di động lên quay video, liên tục nháy mắt: “Vui một mình không bằng vui cùng nhau. Anh Châu là người nhà của đội cứu hỏa chúng ta, nên chắc chắn anh ấy cũng muốn tất cả mọi người đều vui vẻ."

Xem ra mấy ngày nay mọi người đã rất bận rộn, cửa hàng được trang trí rất đẹp mắt, trên tường treo đèn lồng nhiều màu sắc, trên trần nhà có những quả bóng bay hình trái tim cùng các loại dây ruy băng đủ màu sắc bay lơ lửng.

“Hôm qua bọn em đã phải làm thêm giờ để hoàn thành tất cả việc trang trí trong quán cà phê đấy!"

Vừa nói, cô vừa nhìn về phía Phó Thừa: “Đội trưởng Phó đưa cho em một phong bì đỏ 10.000 tệ* để bao quán trong hôm nay đó, nếu không em đã không làm thế này rồi!"

*10.000 Nhân dân tệ = 34.465.876,50 Việt Nam Đồng

Giang Tự Châu ngơ ngác nhìn Phó Thừa: “Anh thật sự làm vậy à?”

An Tiểu Mễ trừng mắt: "Tất nhiên rồi! Dạo này việc kinh doanh của quán chúng ta rất tốt, còn cả bán mang về nữa, doanh thu một ngày không dưới 10.000 tệ!"

Tiết Kỳ An cũng được mời đến tham gia cuộc vui, cậu ta nghe vậy thì cười nói đùa: “Đội trưởng Phó đúng là đã rất chịu chi vì lam nhan* đấy! Nhưng mà cũng đúng thôi, đội trưởng Phó đâu có giống chúng ta, còn phải tiết kiệm vốn liếng cho vợ nữa."

*Câu gốc vốn là hồng nhan họa thủy, ý chỉ người đẹp làm làm nguy hại quốc gia, khi nói về nam phong thì lại chuyển thành lam nhan họa thủy. Từ "lam nhan" được Tiết Kỳ An cắt ý từ câu này.

Một nhóm thanh niên trạc tuổi đôi mươi giỏi nhất là cùng nhau bày trò, sau khi nghe Tiết Kỳ An nói thế thì mọi người đồng loạt vỗ tay và huýt sáo ầm lên.

Vốn Giang Tự Châu không phải là người thích làm lố nhưng khi nghe mọi người làm ầm lên như vậy thì mặt cậu đỏ bừng, Tiết Kỳ An ho khan hai tiếng, mọi người nhanh chóng ổn định lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.