Đúng là Giang Tự Châ đã lâu không được ngủ ngon giấc, nhiều ngày qua vì thiếu ngủ nên khi thức dậy cậu đều mơ mơ màng màng, hôm nay hiếm khi đầu óc tỉnh táo như vậy, cậu nhìn chằm chằm trần nhà một lúc rồi mới định thần lại.
Trong phòng bệnh không có ai, trong lòng Giang Tự Châu có một cảm giác rất khó tả, mặc kệ tối qua Phó Thừa đã nói với cậu nhiều điều lạnh lùng nhưng sáng sớm khi vừa mới mở mắt ra, cậu lại muốn được nhìn thấy anh ngay.
Muốn nhìn nhưng cũng sợ nhìn.
Dì hộ lý rửa tay xong, vừa ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Giang Tự Châu thức giấc, dì vội vàng đi tới, mỉm cười nhìn cậu: "Dậy rồi à? Hôm nay ngủ được nhiều vậy."
Nói xong, dì không nhịn được mà thở dài: "Cái cậu đội trưởng Phó này thật sự rất tốt. Có cậu ấy ở đây, dì cảm thấy mình sắp mất việc đến nơi rồi."
Tối hôm qua dì vội vã về nhà, không kịp dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn đầu giường, sau khi Phó Thừa rời đi, dì hộ lý phát hiện anh không chỉ dọn dẹp bàn đầu giường mà còn thu gom rác đi vứt và lồng túi đựng rác mới vào thùng.
Giang Tự Châu cười: "Anh ấy không giỏi bằng dì đâu."
Dì hộ lý biết rõ nào phải như vậy, hôm nay dì thấy tâm trạng của cậu tốt nên nói đùa: "Đội trưởng Phó trông cậu cả đêm, đúng là thể lực của lính cứu hỏa tốt thật, nếu không nói thì dì cũng không biết là cậu ấy cả đêm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-hoa/3455731/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.