Vương Kỳ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, cậu ta không chú ý đến An Kỳ đang hát và nhảy trên sân khấu mà lấy banner che lại, cố gắng nói to: "Em đã khuyên anh nên nghe em phổ biến kiến thức đi mà! Nếu không thì đã chẳng mất mặt như vậy!"
Vừa nói, cậu ta vừa chỉ vào camera: "Có thấy không? Anh đã mất mặt trước nhân dân cả nước đó!"
Giang Tự Châu không nghĩ đây là chuyện đáng xấu hổ gì, khi xuống khỏi sân khấu, cậu cảm thấy điện thoại di động trong túi quần jean rung lên, cậu vừa ngồi xuống liền lấy điện thoại ra.
Đây là lần đầu tiên trong tuần Phó Thừa gửi tin nhắn cho cậu, Phó Thừa gửi sang khoảng hơn chục tấm ảnh anh chụp Giang Tự Châu khi cậu ở trên sân khấu.
Giang Tự Châu nhìn chằm chằm vào hộp thoại một lúc, ánh đèn sân khấu không đổi màu, chiếu lên màn hình điện thoại, hàng chữ trong khung chat không ngừng chuyển đổi giữa "Đối phương đang gõ" và "Phó Thừa".
Mắt không thấy tâm không phiền, Giang Tự Châu tắt màn hình điện thoại, màn hình vừa tắt thì điện thoại lại rung lên.
[Phó Thừa: Sau khi kết thúc thì gặp mặt nhé.]
Buổi concert kết thúc với một bài đồng ca, tất cả mọi người ngoại trừ Giang Tự Châu đều lưu luyến không nỡ rời đi, Vương Kỳ hét lên trong nước mắt rằng thanh xuân của cậu ta dường như được sống lại lần nữa.
Sau khi khán giả rời đi, Phó Thừa còn phải ở lại kiểm tra các thiết bị và rà soát nguy hiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-hoa/3455726/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.