Giang Tự Châu đẹp trai từ nhỏ, Vương Kỳ biết rõ điều này, bình thường quan hệ giữa họ rất tốt, thỉnh thoảng đùa giỡn còn chạm vào cơ thể nhau, nhưng không hề có suy nghĩ gì khác.
Hôm nay khi nghe Giang Tự Châu nói muốn đi ăn cơm với Phó Thừa, Vương Kỳ bỗng nhiên nhớ tới hai ngày trước trên bàn ăn, Vương Xuyên phàn nàn về việc mãi mà chưa được phê duyệt giấy tờ, cho người mời Phó Thừa ăn cơm mấy lần đều bị từ chối, thế là cậu ta nảy ra một ý tưởng, sau đó nhanh chóng gọi điện cho Vương Xuyên.
Đương nhiên là cậu ta biết làm như vậy chắc hẳn sẽ làm phật lòng Giang Tự Châu nhưng hai người quen biết nhiều năm như vậy, chỉ cần cậu ta nói mấy lời tốt đẹp với Giang Tự Châu thì sẽ không sao nữa.
Nhưng cậu ta không ngờ Giang Tự Châu lại tức giận như vậy, không thèm nể mặt mà cứ thế đưa Phó Thừa rời đi, nhìn bóng lưng của hai người, Vương Kỳ cảm thấy khá khó chịu.
Trong lòng dâng lên sự chua chát và ghen tuông không thể nào phớt lờ được.
Giang Tự Châu thật sự lo rằng Phó Thừa sẽ hiểu lầm, vừa ra khỏi quán lẩu, cậu vội vàng quay đầu lại.
"Tôi thực sự không gọi Vương Kỳ tới đây, vừa nãy cậu ta gọi điện rủ tôi đi chơi, tôi nói là đã hẹn đi với anh rồi, có thể vì thế mà cậu ta mới biết."
Giọng nói của Giang Tự Châu gấp gáp, vì cậu đã đi xuống dưới trước, còn Phó Thừa vẫn đứng trên bậc thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-hoa/3455723/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.