Dương Tử uyển, Hàn gia.
“Phúc bà bà, ngươi nói thật sao, Hàn Vũ ca còn sống trở về rồi ư?” Một cô bé xinh xắn như tiểu tinh linh đang kinh hỉ nói với một lão ẩu, đôi tay nhỏ đang giật giật tay áo lão ẩu.
“Đúng vậy tiểu thư, lão nô nghe được bọn hạ nhân ở nghị sự đường nói vậy.” Phúc bà vui vẻ trả lời.
Cô bé nghe vậy thì nhảy tung tăng, khua tay múa chân vì vui sướng, rồi đột nhiên đứng chống nạnh lại nói:
“Hứ, còn sống về mà không đến tìm ta, Vũ ca thật là không coi bằng hữu ra gì.”
“Tiểu thư, Đại thiếu gia trở về dĩ nhiên phải qua chỗ gia chủ trước, đấy là chuyện tất nhiên mà, có khi một lát nữa Đại thiếu gia sẽ qua tìm tiểu thư cũng nên.” Phúc bà bà cười hà hà.
Vị tiểu thư này, từ ngày Đại thiếu gia mất tích, lúc nào cũng thấy buồn rầu lo lắng, hoàn toàn không hợp với độ tuổi, khiến ai nhìn vào cũng thấy thương cảm.
Mà nay, tinh thần đã phấn chấn, hoạt bát hơn rất nhiều, khiến cho bà cũng cảm thấy mừng thay cho chủ nhân.
“A, không được, Vũ ca vừa về còn mệt, thân thể huynh ấy yếu như thế, sao có thể để huynh ấy đi tìm ta, vẫn nên là ta chạy qua Dạ Vũ uyển thì hơn.”
Nói rồi, cô bé bước vội ra ngoài.
Trong Dương Tử uyển trồng rất nhiều hoa cẩm tú cầu màu sắc đa dạng, lúc này, trời đã dần lên đỉnh đầu, ánh nắng chiếu xuống vườn hoa tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Trong khung cảnh ấy, một thiếu niên mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-hanh/228938/chuong-22.html