Chương trước
Chương sau

Dương Tử uyển, Hàn gia.
“Phúc bà bà, ngươi nói thật sao, Hàn Vũ ca còn sống trở về rồi ư?” Một cô bé xinh xắn như tiểu tinh linh đang kinh hỉ nói với một lão ẩu, đôi tay nhỏ đang giật giật tay áo lão ẩu.
“Đúng vậy tiểu thư, lão nô nghe được bọn hạ nhân ở nghị sự đường nói vậy.” Phúc bà vui vẻ trả lời.
Cô bé nghe vậy thì nhảy tung tăng, khua tay múa chân vì vui sướng, rồi đột nhiên đứng chống nạnh lại nói:
“Hứ, còn sống về mà không đến tìm ta, Vũ ca thật là không coi bằng hữu ra gì.”
“Tiểu thư, Đại thiếu gia trở về dĩ nhiên phải qua chỗ gia chủ trước, đấy là chuyện tất nhiên mà, có khi một lát nữa Đại thiếu gia sẽ qua tìm tiểu thư cũng nên.” Phúc bà bà cười hà hà.
Vị tiểu thư này, từ ngày Đại thiếu gia mất tích, lúc nào cũng thấy buồn rầu lo lắng, hoàn toàn không hợp với độ tuổi, khiến ai nhìn vào cũng thấy thương cảm.
Mà nay, tinh thần đã phấn chấn, hoạt bát hơn rất nhiều, khiến cho bà cũng cảm thấy mừng thay cho chủ nhân.
“A, không được, Vũ ca vừa về còn mệt, thân thể huynh ấy yếu như thế, sao có thể để huynh ấy đi tìm ta, vẫn nên là ta chạy qua Dạ Vũ uyển thì hơn.”
Nói rồi, cô bé bước vội ra ngoài.
Trong Dương Tử uyển trồng rất nhiều hoa cẩm tú cầu màu sắc đa dạng, lúc này, trời đã dần lên đỉnh đầu, ánh nắng chiếu xuống vườn hoa tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Trong khung cảnh ấy, một thiếu niên mặc trường bào màu trắng đang đứng ngắm một đóa cẩm tú màu tím, tựa như tiên nhân hạ phàm.
Nhìn thấy thiếu niên ấy, tiểu cô nương ngẩn người, mắt chực ướt, kêu lớn rồi chạy tới:
“Hàn Vũ ca ca!”
Hàn Vũ quay lại, dang tay ôm lấy tiểu cô nương vào lòng, cười nói:
“Ngọc Linh của ta cao thêm rồi.”
“Hu hu, ta tưởng không bao giờ gặp được huynh nữa.” Dương Ngọc Linh ôm chặt Hàn Vũ nỉ non.
“Được rồi, không phải ta đã trở lại đây sao, muội buông ra kẻo ta tắc thở bây giờ.” Hàn Vũ nói, tay khẽ vỗ mông Dương Ngọc Linh.
“Xong chưa, đi nhanh còn về ăn cơm.” Hàn Thiếu Du thò đầu nhìn qua cửa gỗ của Dương Tử uyển, hô lớn.
Dương Ngọc Linh bất ngờ, vội buông Hàn Vũ ra, má hơi ửng đỏ nói:
“Thiếu Du, tên hỗn đản này, sao ngươi lại tới đây?”
“Hắn đi với ta.” Hàn Vũ nhanh miệng trả lời.
“Ngươi biết Hàn Vũ ca trở về vậy mà ko qua nói cho ta, ngươi không coi ta ra gì phải không?” Dương Ngọc Linh lườm Hàn Thiếu Du.
— QUẢNG CÁO —
“Được rồi, bà cô của ta, giờ cả bọn đi qua Luyện Võ trường, cô có đi cùng không?” Hàn Thiếu Du đành xuống nước lảng tránh.
“Đi, đi chứ, nhưng bình thường ngươi có bao giờ chủ động qua Luyện Võ trường đâu, Hàn Vũ ca cũng đâu có tu luyện được, sao phải mất thời gian qua đó làm gì?”
Dương Ngọc Linh khó hiểu nghiêng cái đầu, bĩu môi hỏi.
“Hàn Vũ ca chữa khỏi kinh mạch rồi, giờ có thể tu luyện bình thường, cô chưa biết sao?” Hàn Thiếu Du cười hăng hắc.
Dương Ngọc Linh ko để ý đến hắn, quay vội sang Hàn Vũ mừng rỡ:
“Là thật sao ca ca?”
“Là thật!” Hàn Vũ điềm đạm trả lời.
“Vậy tốt quá, giờ không ai dám chê cười ca ca là phế vật rồi ha ha.” Dương Ngọc Linh vui mừng khôn xiết.
“Muội cao hứng hơi sớm, ta chỉ thức tỉnh được linh căn phế phẩm thôi, chắc chắn vẫn bị thiên hạ chê cười, bất quá, chỉ cần các ngươi không chê ta là được rồi.” Hàn Vũ cười nhẹ xoa đầu Dương Ngọc Linh nói.
“Ca ca yên tâm, bọn ta đâu có ai chê ngươi.” Dương Ngọc Linh cuống quít trả lời.
Lúc này lại đến Hàn Thiếu Dương thò đầu vào, nói lớn:
“Nhanh lên các vị ơi, trưa đến nơi rồi.”
Hàn Vũ mỉm cười dắt tay Dương Ngọc Linh đi ra ngoài cùng bọn Hàn Thiếu Dương, Hàn Thiếu Du.
Trên đường, Hàn Vũ kịp giới thiệu Vân Hi cho Dương Ngọc Linh để hai nàng nhận thức lẫn nhau.
Đến tận bây giờ, Vân Hi mới tìm thấy người tầm tuổi mình tại Hàn gia nên vô cùng cao hứng, quấn lấy Dương Ngọc Linh.
Hiện tại, trên Luyện Võ trường có khoảng gần hai mươi người đang luyện công.
Nhìn thấy toán người Hàn Vũ tới, Hàn Thần trong mắt có nộ ý, khẽ ra hiệu cho Hàn Minh ở gần đấy.
Hàn Minh thấy vậy bước tới chặn đường Hàn Vũ khiêu khích:
“Ồ đây không phải Đại thiếu gia sao? Sao ngài không trốn ở trong phòng mà ra đây làm gì vậy?”
Hàn Thiếu Dương lên tiếng chắn trước Hàn Vũ:
“Hàn Minh, tránh ra một bên, ngươi chỉ là con cháu chi thứ sao dám bất kính với Đại thiếu?”
“Chi thứ thì sao, xã hội này thực lực vi tôn, ngươi còn mở mồm lão tử phế ngươi trước.” Hàn Minh không chịu thua, ngang ngược đối chọi Hàn Thiếu Dương.
“Ngươi dám…” Hàn Thiếu Dương bực tức, nhưng Hàn Vũ khoát tay ngăn cản.
— QUẢNG CÁO —
“Hàn Minh, ta vừa trở về nên muốn qua Luyện Võ trường nhìn mọi người tu luyện để học hỏi, cái này còn phải xin ý kiến ngươi sao?” Hàn Vũ cười như không cười hỏi.
“Nghe nói Đại thiếu gia đã tu thành chân khí, vậy đi, nếu ngươi đỡ được ba quyền của ta, ta sẽ tránh cho ngươi đi, thế nào?” Hàn Minh cường hoành thách thức Hàn Vũ.
Hàn Thiếu Du vội lên tiếng:
“Hỗn đản, ngươi thừa biết đại thiếu vừa chữa khỏi kinh mạch, lại lưu lạc ngoài thành làm sao đủ sức chịu được quyền của ngươi.”
Đoạn hắn quay sang Hàn Vũ nói:
“Ca ca, thằng này trông thế nhưng đã là Luyện Thể ngũ trọng viên mãn, huynh đừng có trúng kế hắn, tại Hàn gia này hắn chưa có gan đụng đến huynh đâu.”
“Chả lẽ Đại thiếu gia của Hàn gia lại như con rùa vậy sao, chả trách Hàn gia chúng ta bị các nhà khác chèn ép mạnh như vậy cũng không dám ho he gì, hóa ra là di truyền.” Hàn Minh tiếp tục khiêu khích trắng trợn.
Hàn Vũ thấy thằng này nói cũng ngứa hết cả đít, hắn cau mày hỏi:
“Ok, ta đỡ ba quyền của ngươi là được chứ gì, tuy nhiên, kèo này do ngươi ra vậy nên yêu cầuphải để ta quyết, thế nào?”
“Ngươi muốn thế nào?” Hàn Minh hỏi.
“Nếu ta không đỡ được tùy ngươi xử lý, nhưng nếu ta đỡ được ngươi phải quỳ xuống trước ta dập đầu ba cái tạ tội.”
“Thành giao!” Hàn Minh nói, vẻ đắc ý hiện rõ trên khuôn mặt hắn, nhìn có chút bỉ ổi.
Quyết định xong, hai người bước vào tư thế chuẩn bị.
Động tĩnh này thu hút ánh mắt của tất cả những thành viên đang tập luyện.
Hàn Thần khẽ nhếch mép cười khinh bỉ nghĩ thầm: “Luyện thể ngũ trọng? Bọn ngu, Hàn Minh đã đột phá lục trọng cách đây một tuần rồi, để xem các người nhục mặt thế nào?”
Hàn Phi Tuyết đứng cạnh Hàn Thần, ánh mắt hứng thú hỏi hắn: “Đại thiếu của chúng ta chỉ có linh căn phế phẩm, dựa vào đâu mà tự tin vậy? Huynh có nhận thấy không?”
“Chắc hẳn hắn nghĩ thoát được mấy kiếp khi lưu lạc ngoài thành đã là giỏi lắm, nhưng phải khi gặp cao thủ chân chính hắn mới thấy sự tự tin của hắn buồn cười cỡ nào.” Hàn Thần nhéch mép nói.
“Có lẽ vậy, nếu là ta, ta sẽ xem trọng tên Hàn Thiếu Dương kia hơn, hắn mới là đối thủ huynh phải cẩn trọng.”Hàn Phi Tuyết ánh mắt nhìn về phía Hàn Thiếu Dương rồi nói.
“Muội yên tâm, mọi việc vẫn trong sự kiểm soát của gia gia.” Hàn Thần gật đầu.
Lúc này Hàn Minh đã thi triển quyền đầu tiên.
Khí thế tuôn trào, hắn lao lên như tên bắn, tung ra một quyền nhằm thẳng vào huyệt thái dương của Hàn Vũ.
“Khốn nạn, hắn định hạ sát thủ hay sao?” Dương Ngọc Linh lo lắng nói, bàn tay nhỏ nắm chặt.
“Bình tĩnh đi, Đại thiếu thần định khí nhàn, chắc không có vấn đề gì đâu.” Hàn Thiếu Dương trấn an.
— QUẢNG CÁO —
Vân Hi nắm chặt chéo áo, lo lắng khẽ nói: “Ca ca, cố lên.”
Quyền của Hàn Minh chưa đến nơi nhưng quyền kình đã phả vào mặt Hàn Vũ bỏng rát, hắn nhẹ nhàng, lắc người lệnh sang một bên, ung dung tránh được quyền đầu tiên của Hàn Minh.
“May mắn?”
Gần như tất cả mọi người đều cho là vậy, Hàn Vũ chỉ nhờ may mắn mới tránh được quyền của võ giả Luyện Thể ngũ trọng, không có cách giải thích nào hợp lý hơn.
Dĩ nhiên, vì bọn họ chưa ai được thấy Thần Thuấn bộ.
“Khá lắm! Nhưng may mắn không có nhiều vậy đâu.” Hàn Minh nói.
“Cứ cho là vậy đi.” Hàn Vũ nhàn nhã trả lời.
Thấy vậy nộ khí Hàn Minh bùng phát, quyền thứ hai phát ra, tốc độ nhanh hơn quyền đầu tiên gấp ba lần.
Lần này mục tiêu nằm trên huyệt Đản trung ngay giữa ngực Hàn Vũ, vị trí này rất khó tránh né, hiển nhiên hắn đang ép Hàn Vũ phải ngạnh kháng với hắn.
“Tên Hàn Vũ này, tự nhiên còn chọc giận Hàn Minh, sau quyền này chắc phải phế không chừng.” Hàn Thần cười khe khẽ.
“Chưa chắc, muội có cảm giác tên này không đơn giản như nhận thức ban đầu của chúng ta.” Hàn Phi Tuyết không đồng tình, nàng cảm thấy lúc Hàn Vũ tránh được quyền đầu tiên, có một chút khí thế khó hiểu tỏa ra.
Quyền kình ép lên ngực Hàn Vũ, khi đầu quyền chỉ còn cách ngực hắn năm phân, hắn khẽ xoay chân, di chuyển theo một phương vị người khác không thể tưởng tượng nổi, nhẹ nhàng tránh được đầu quyền trong gang tấc.
“Hay lắm Hàn Vũ ca.” Dương Ngọc Linh, Hàn Thiếu Du cao hứng hô lớn, vỗ tay bốp bốp.
Vân Hi cười toe toét vui mừng, cô bé vẫn luôn tin tưởng vào Hàn Vũ nhưng khí thế của Hàn Minh tỏa ra khiến cô phải sợ hãi, lo lắng.
“Không thể nào, sao ngươi lại tránh được?” Hàn Minh gào lên không phục.
“May mắn thôi!” Hàn Vũ dửng dưng trả lời.
Hàn Minh càng thêm bực bội, hắn nói: “Có giỏi lần này đừng có mà trốn tránh.”
“Ồ ta có giỏi đâu, mà quy định ban đầu của chúng ta đâu có bắt ta phải đứng yên để ngươi đấm, chúng ta cứ quy định mà làm.” Hàn Vũ vẫn một vẻ điềm tĩnh, nói.
Hàn Minh nộ khí xung thiên, vận kình, một luồng uy áp tỏa ra khiến những người đứng hóng xung quanh dạt ra một thước.
“Luyện Thể đệ lục trọng, không ngờ Hàn Minh lại thành công đột phá đệ lục trọng.” Hàn Thiếu Dương trầm giọng nói.
“Kiểu này Hàn Vũ toi rồi.” Rất nhiều người quan sát đều cùng một suy nghĩ như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.