Chương trước
Chương sau
Cách Bạch Vân Thành mười dặm, đoàn người Hàn Vũ sau khi rời khỏi Huyết Lang trại đang nghỉ chân tại một xóm nhỏ.
Trước mắt, Hàn Vũ tính toán muốn về nhà gặp gia gia rồi mới xem xét bố trí công việc cho đoàn người.
Hắn đưa tất cả ngân lượng, kim lượng cho Lưu Triệt, để gã thuê lấy một vài chỗ nghỉ ở ngoại thành, còn bản thân hắn, dẫn theo Vân Hi nhập thành hướng về Hàn gia.
Trong thời gian trở về này, linh khí nội thể Hàn Vũ ngày càng ngưng luyện, kinh mạch cũng dẻo dai hơn, đánh xuống nền tảng Luyện Thể đệ ngũ tầng chắc chắn.
Sáng hôm sau, trước đại môn Hàn gia xuất hiện hai đứa trẻ, một thiếu nam gương mặt sáng sủa trong trang phục màu xám gọn gàng, một bé gái nhỏ nhắn, mi thanh mục tú đang mặc một chiếc váy đỏ xinh xắn.
Không ai khác chính là Hàn Vũ cùng Vân Hi, cả hai đều đang ngây người quan sát.
“Đây là nhà của ca sao?” Vân Hi hỏi, cô bé bị choáng ngợp trước gia viên trước mắt, chiếc mồm nhỏ xinh của cô bé mãi mới khép lại được.
“Đúng vậy!” Hàn Vũ trả lời, trong đầu không ngừng đánh giá.
Hàn gia quả không hổ danh một trong ba đại gia tộc thao túng Bạch Vân Thành, chỉ riêng diện tích của Hàn gia đã chiếm cả ngàn trượng vuông, các trang viện được xây dựng vô cùng hoa lệ.
Hàn Vũ nắm lấy tay Vân Hi, ung dung tiến vào, tuy nhiên vừa đến cửa, hắn đã bị ngăn lại.
“Đi đâu đấy? Biết đây là đâu không?” Một tên thủ vệ hất hàm hỏi Hàn Vũ, hai đứa trẻ ăn mặc bình thường dĩ nhiên không lọt vào mắt hắn.
“Biết, báo cho Hàn Lâm đại tổng quản, Hàn Vũ về rồi.” Hàn Vũ dõng dạc đứng thẳng trước mặt hai tên thủ vệ tỏa ra bá khí, còn Vân Hi, đứng khép sau lưng hắn, cô bé chưa nhìn thấy một gia viên nào lớn như thế này bao giờ.
“Hàn Vũ? Nghe quen quen.” Hai tên thủ vệ nghi hoặc nói nhỏ với nhau.
“Hình như ta nghe ở đâu rồi, à không phải là đại thiếu phế vật của chúng ta đó hay sao, nhìn người này cũng có mấy phần tương tự.” Chợt như nhận ra chủ tử, hai tên thủ vệ thái độ trở nên khách khí.
“Đại thiếu mất tích đã nhiều tháng, bây giờ đột nhiên xuất hiện, chúng ta chỉ là thủ vệ canh cửa không tự quyết định được, xin ngài ngồi đây nghỉ ngơi, ta đi báo đại tổng quản ngay đây.” Nói rồi hắn chạy vội vào trong tìm Hàn Lâm thuật lại sự tình.
Lúc này Hàn Lâm đang cùng Hàn Lôi ngồi trong nghị sự đường bàn việc, khi nghe thủ vệ trình bày, Hàn Lôi kinh hỉ đứng bật dậy, phi thân ra hướng đại môn.
“Vũ nhi, Vũ nhi của ta đâu.” Hàn Lôi không kiềm được xúc động, trên đường hắn không ngừng hô lớn.
Gã thủ vệ thấy đích thân gia chủ xuất hiện thì không khỏi hồi hộp, tinh thần căng thẳng thêm mấy phần.
Hàn Vũ thấy đích thân gia gia ra đón, không khỏi có chút nghẹn ngào gọi lớn:
“Gia gia, con ở đây!” Đoạn chạy tới ôm lấy Hàn Lôi, mắt rướm lệ.
Sau khi dung hợp hoàn mỹ linh hồn Hàn Vũ phế vật, đoạn tình cảm gia đình này trở nên thực chất cùng Hàn Vũ tồn tại đồng dạng, nên những xúc cảm này hoàn toàn đến từ linh hồn của hắn.
Vân Hi đứng một bên nhìn cảnh tượng đoàn viên chợt thấy mủi lòng, hai dòng lệ nóng lại tuôn rơi, cô bé nhớ mẹ vô cùng.

Hàn Lôi cũng rơi lệ, vòng tay lớn ấm áp ôm chặt lấy Hàn Vũ, mồm không ngừng nói: “Trở về là tốt rồi… Trở về là tốt rồi…”
“Gia gia, con rất nhớ người.” Hàn Vũ ngước nhìn ông nội nói.
“Mau, vào trong nghỉ ngơi rồi nói.” Hàn Lôi hai tay vỗ vai Hàn Vũ cười ha hả.
Hàn Vũ kéo theo Vân Hi đang ngơ ngác vào trong, lòng thầm nghĩ: “Cô bé này lần đầu ra phố còn bẽn lẽn quá.”
Sau khi trà nước xong xuôi, Hàn Lôi phân phó hạ nhân dọn dẹp lại trang viện cũ của Hàn Vũ.
Đồng thời, Hàn Vũ kể cho ông nội nghe lại hành trình của hắn, dĩ nhiên hắn giữ bí mật về tiểu Đản cũng như công pháp tu luyện.
“Thật sự cháu có thể tu luyện rồi sao!” Hàn Lôi đứng bật dậy, trợn mắt, hắn đi vòng quanh quan sát Hàn Vũ, lại thêm một cái kinh hỉ.
“Vâng!” Hàn Vũ trả lời rồi dao động một chút linh khí nội thể.
“Tốt quá rồi, nếu Vân nhi còn trên đời này hẳn nó sẽ cao hứng lắm, nhất mạch dòng chính Hàn gia chúng ta cuối cùng cũng có người kế thừa.” Hàn Lôi xúc động nắm vai Hàn Vũ.
Cha con, ông cháu họ trải qua bao gian nan mới đi đến được kết quả này, ấy vậy mà Hàn Vân tuyệt khí bỏ mình, kéo theo gần chục vị trưởng lão cao thủ, làm thực lực Hàn gia tuột dốc không phanh so với hai nhà Mặc, Mộ.
“Vâng gia gia, để cháu đi thắp một nén hương cho cha.” Hàn Vũ cũng không kém phần cảm khái, đối với vị phụ thân tiện nghi này, hắn vẫn mang lòng cảm kích cùng tôn trọng.
Thắp hương, Hàn Vũ khấn: ”Phụ thân, giờ ta đã về nhà, thù của ngài chắc chắn ta sẽ điều tra lôi người đằng sau ra ánh sáng, trả lại công đạo cho ngài.”
Chợt hắn nghe Hàn Lôi kể lại, ngày ấy Hàn Vân toàn quân bị diệt, nhưng hắn cùng một vị trưởng lão nữa phá vây trốn thoát đồng thời thọ thương nghiêm trọng.
Về đến Hàn gia, thương thế trở nặng, Hàn Vân không chống nổi thiên mệnh đành phải bỏ mình.
Nhưng đồng thời hắn cũng thông tri cho Hàn Lôi về có cao thủ Địa Mạch cảnh tham gia phục kích bọn hắn, rõ ràng là có chủ đích từ trước nhằm vào bọn hắn.
Nghi ngờ nối tiếp nghi ngờ, Hàn Lôi âm thầm cho người điều tra nhưng đến nay vẫn không thu được kết quả gì.
Đồng thời, sự việc trên còn bị các vị trưởng lão khác đặc biệt là Đại trưởng lão lên án, nói Hàn Lôi thiên vị, không lo nghĩ đến an nguy gia tộc.
Hiện giờ thực lực Hàn gia rơi xuống cuối cùng trong ba nhà Hàn, Mặc, Mộ, thậm chí một vài gia tộc tuyến hai đang ẩn ẩn xu thế vượt qua Hàn gia.
Ý thức được tình hình hiện tại, địch trong tối, ta ngoài sáng, Hàn Vũ tự nhủ càng phải thu liễm, tránh gây chú ý bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Hắn, một người hiện đại thấm nhuần tinh thần cây cao đón gió lớn, hắn mới tu luyện bước đầu mà đứng ra cho thiên hạ công kích, tất không sống nổi đến ngày mai.
“Hừm, để xem nước Hàn gia này sâu đến đâu.” Hàn Vũ nghĩ thầm.

“Vị tiểu cô nương này là…?” Hàn Lôi chợt hướng Vân Hi hỏi Hàn Vũ.
Vân Hi từ lúc nhập phủ chỉ im lặng đứng nép cạnh Hàn Vũ, cô bé vẫn chưa làm quen được với nơi này.
“Dạ, nàng là Vân Hi, con gái của một người có ơn với cháu ở Huyết Lang trại, cháu hứa với người đó sẽ chăm sóc nàng, nên đưa về đây, xin gia gia cho cháu nhận nàng làm em gái.” Hàn Vũ trả lời.
“Ồ, có ơn tất báo, việc này cháu cứ tùy ý.” Hàn Lôi cười nói rồi bẹo má Vân Hi nói tiếp: “Cháu gái đáng yêu quá đi, từ giờ nơi này là nhà của cháu, cứ thoải mái.”
“Vâng ạ!” Vân Hi rụt rè gật đầu nhưng đã mạnh dạn hơn bước ra, không nép sát Hàn Vũ nữa, hắn thấy vậy thì mỉm cười.
Nghe đến Huyết Lang trại, chợt nhớ ra điều gì, Đại tổng quản Hàn Lâm hướng Hàn Lôi nói nhỏ :
“Bẩm gia chủ, theo tình báo mới nhất, đêm hôm trước toàn thể Huyết Lang trại đều đã tử vong, nguyên nhân chưa rõ.”
Nghe vậy Hàn Vũ thấy hơi bất ngờ, lúc hắn rời khỏi đó, thành viên Huyết Lang đoàn cũng chuẩn bị rời đi, chưa kể Vân Dương, Đoạn Thiên Minh cũng không phải kẻ ăn chay, đáng ra phải không có chuyện gì mới đúng.
Hàn Vũ hiếu kỳ hỏi:
“Đại tổng quản có biết bọn họ chết như thế nào không?”
“Việc này nói ra cũng vô cùng kỳ lạ, sáng hôm qua một số dong binh đoàn đến Huyết Lang trại, thì thấy toàn thể trại viên đều đã chết trong trạng thái trần truồng, khả năng do phóng túng quá mà chết, nói đến đây ta cũng cảm thấy buồn nôn.” Hàn Lâm ngừng một lát rồi nói tiếp:
“À mà ngoài ra còn một vị đầu lĩnh bị chặt thành từng khúc, có người nói do đao khí, không hiểu bọn họ chọc vào tồn tại đáng sợ nào.”
Đao khí bổ cao thủ Luyện Thể hậu kỳ ra thành từng khúc, vậy người kia hẳn là cao thủ siêu việt Linh Hải cảnh, đồng thời đã cảm ngộ Đao ý, tồn tại bậc này ở Bạch Vân Thành cũng phải cấp Đại trưởng lão.
Hàn Vũ thở dài, cảm khái, thầm thấy mình may mắn.
“À còn một sự tình nữa mới được đưa đến sáng nay, Tử Vong hắc vực đã sụp đổ không còn dấu vết, phạm vi trăm dặm xung quanh nó đã được tam đại tông môn lập trận pháp phong ấn, tạo thành cấm khu không cho phép người tới gần.” Hàn Lâm sực nhớ ra vài chuyện quan trọng liền nói.
Hàn Vũ càng bất ngờ hơn.
“Tiểu Đản, liệu ma vật dưới Tử Vong hắc vực có bị phát giác ra không?” Hắn truyền âm hỏi tiểu Đản.
“Khả năng là không, ma vật đó không phải dạng tầm thường đâu, với năng lực thấp kém của Võ giả đại lục này, hẳn nhiên không thể thu thập nó. Ta đoán bọn chúng tạo cấm khu để cấm người tiếp xúc với ma vật tránh bị ma hóa thôi, chứ nếu đã lấy được thì mất công tạo phong ấn làm gì?” Tiểu Đản nói.
“Ừ, có lý!” Hàn Vũ đồng tình.
“Xem ra lần này hắc vực hiện thế không phải là điềm báo tốt đẹp mà là tai ương rồi.” Hàn Lôi cảm khái nói.
Lần này ông mất con trai cùng chục người huynh đệ, tổn thất là vô cùng lớn, cũng may Hàn Vũ đã có thể tu luyện, coi như vớt vát được chút ít sự tình.
“Được rồi, Vũ nhi, cháu đi với ta kiểm tra Linh căn.” Hàn Lôi vỗ tay, kéo Hàn Vũ rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.