Đến một bên hồ nước, nước băng vừa tan còn mang cái lạnh thấu tim gan, Hàn Vũ xuống tắm đồng thời rèn luyện khống chế thủy linh khí trong môi trường nước. Hồi lâu sau, khi hắn nhìn ảnh phản chiếu của mình trong nước, một gương mặt xa lạ hiện ra. “Quả nhiên, gần ba tháng đến thế giới này, ta còn không biết mình trông như cái dạng gì.” Hàn Vũ tự giễu. Dưới bóng nước, một khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn, hơi gầy, mũi cao thẳng, cặp mắt sáng long lanh của một thiếu niên vừa bước sang tuổi mười hai hiện ra. Tóc hắn đen dài, rối bời phủ lên trên mặt, nhưng cũng không giấu nổi vẻ đẹp trai. “Trông có tướng trai bao, mặt này mà ở địa cầu thì đi làm Idol thừa sức.” Hàn Vũ vui vẻ, ít nhất cũng vớt vát được phần nhan sắc, thêm mấy năm nữa có khi hắn chỉ cần mang mặt đi cũng đủ kiếm cơm. “Keng!” Đúng lúc này, hắn nghe loáng thoáng tiếng binh khí va chạm. Phải biết sau khi được Hỗn Độn chi khí cải tạo, thính lực của hắn đã bao phủ phạm vi trăm trượng, trong phạm vi ấy, dù là tiếng kim rơi xuống đất hay tiếng đập cánh của côn trùng hắn cũng phân biệt được. Buộc vội mớ tóc rối cho gọn gàng, Hàn Vũ thi triển thân pháp Thủy thượng phiêu, cả người hóa thành tàn ảnh lướt nhanh trên mặt đất đến nơi phát ra tiếng binh khí va chạm kia. Không ngoài dự liệu của hắn, trên một khoảng rừng trống trải, một cô gái đang bị ba người đàn ông vây đánh. “Vô sỉ, ba thằng to con vậy mà đánh hội đồng một em gái thế kia.” Hàn Vũ phẫn nộ nói nhỏ, hắn ẩn nấp sau lùm cây từ xa quan sát. “Bình tĩnh xem đi đã, con bé kia không đơn giản đâu, ba thằng ôn chưa chắc đã ăn được nó.” Tiểu Đản nhanh chóng nói. Cô gái cao ráo, dáng người thanh mảnh, tay cầm trường kiếm màu lam, mặc võ phục trắng xanh gọn gàng nhưng vẫn tôn lên nét nữ tính. Khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo như ngọc không chút tỳ vết nhưng vẫn thoáng hiện lên vẻ non nớt chưa trải sự đời. Da trắng thịt trong, mịn màng như lụa, tóc dài buộc gọn sau lưng, một ít tóc mai vén sang bên tai là lộ ra vẽ ưu nhã và cao quý khiến ai nhìn cũng muốn làm thân. Ở phía đối nghịch, ba tên to con mặt mày hung dữ, tóc cắt ngắn, mặc bộ đồ màu xanh rêu giống nhau, một người cầm quỷ đầu đao, một người cầm hoàn, một người dùng thương. Giao chiến hồi lâu, cô gái liên tục sử dụng kiếm pháp điêu luyện kết hợp bộ pháp quỷ dị, chuyên tìm góc chết của ba tên kia để công kích, khiến chúng dần dần trở nên lúng túng, rơi vào hạ phong. Từng tia nắng chiếu xuống khoảng rừng trống, cô gái như thiên nữ tán hoa, thoắt ẩn thoắt hiện phối hợp với cảnh vật tạo thành bức tranh tuyệt mỹ. “Đẹp quá!” Hàn Vũ nhìn đến thất thần, nước dãi của hắn đã rớt đầy cằm. “Nhìn đủ chưa, kia là thân pháp Huyễn Ảnh Phân Quang bộ, không ngờ ở nơi khỉ ho cò gáy này bản tọa còn được thấy.” Tiểu Đản nói. “Thân pháp này ghê gớm lắm sao?” Hàn Vũ hỏi. “Dĩ nhiên, nó là thân pháp địa cấp, phiên bản rút gọn của thân pháp thần cấp – Vô Ảnh Lưu Quang bộ, lai lịch cô bé này chắc chắn không đơn giản, tuy nhiên kiếm pháp có hơi kém.” Tiểu Đản trả lời. Lúc này, cô gái đã hoàn toàn chiếm được thế thượng phong, lớn tiếng quát: “Xích Sơn tam quỷ, khôn hồn thì lui đi, Tụ Linh hoa này đừng hòng lấy được”. “Thì ra cô nàng chiếm được Tụ Linh hoa, thứ đồ này để làm gì vậy tiểu Đản?” Hàn Vũ thắc mắc. “Tụ Linh hoa một khi nở ra sẽ tụ tập lượng lớn linh khí thiên địa xung quanh, nếu tu luyện gần thì ăn hôi được không ít, hơn hẳn Tụ Linh trận bình thường. Dùng não đi, việc gì cũng hỏi bổn tọa thế sao mà có tư duy độc lập được.” Tiểu Đản vừa quát vừa tranh thủ khịa.
Xích Sơn tam quỷ lúc này đột nhiên thoái lui, nhưng tên cầm đầu bỗng móc ra một viên đan dược rồi nhanh chóng cho ngay vào miệng nuốt vội. Ngay sau đó nội kình hắn bỗng thăng hoa, tỏa ra uy áp của Linh Hải cảnh tam trọng. “Lâm nha đầu, chết đi cho ta, ngươi mới chỉ là Linh Hải cảnh cấp một đỉnh phong mà thôi, ha ha…” Hắn hét lớn rồi lao vào cô gái, đồng thời tay phải vung quỷ đầu đao, xử ra chiêu hoành tảo thiên không. Cô gái tung người lên tránh chiêu này thì từ bên phải quỷ nha hoàn của tên thứ hai phá không lao tới. Cô gái vội tung kiếm đón đỡ nhưng khi quỷ nha hoàn vừa bật ra thì đao của tên thứ nhất đã vội bổ tới. Còn đang ở trên không, không có điểm mượn lực, cô gái phải trực diện chống lại chiêu này, với công lực thua hai tiểu cảnh giới, không lạ gì khi nàng bị đánh bay ra gần mười trượng, miệng phun tiên huyết. Ngay khi nàng vừa chạm đất, xà vương thương của tên thứ ba trườn theo đất mà tới, một chiêu linh xà xuất động đâm thẳng vào hậu tâm nàng. Đánh vội một chưởng xuống mặt đất, nàng mượn sức xoay mình tránh mũi nhọn, đầu thương cắt một đường qua eo nàng, tạo một vết thương dài, máu tuôn như suối. Không kịp thở quỷ nha hoàn lại bay đến từ phía trái, nhằm thẳng vào cổ nàng. “Thôi xong rồi!” Lâm Mộc Nhiên nghĩ thầm, nàng hoàn toàn vô lực chống trả. Nhưng một sát na trước khi lưỡi quỷ nha hoàn cắm sâu vào cái cổ cao xinh đẹp ấy, một bóng người như quỷ mị lướt qua bế lấy nàng, rồi biến mất trước sự chứng kiến của cả ba tên Xích Sơn tam quỷ. Người ra tay hẳn nhiên là Hàn Vũ. Hắn quan sát từ xa và không thể ngồi yên nhìn một mỹ nữ như thế lại bị ức hiếp nên đã ra tay, hắn thi triển Thủy thượng phiêu lao đi như một cơn gió. Phía sau, ba anh em Xích Sơn tam quỷ sau một thoáng bất ngờ, lập tức đuổi theo. Dù sao, Hàn Vũ mới chỉ đạt tới Luyện Khí tứ trọng, thân pháp của hắn có cao nhưng vẫn còn kém quá xa tam quỷ. Lúc nãy, hắn đắc thủ phần lớn là do yếu tố bất ngờ. Chẳng mấy chốc, hắn đã bị áp sát, một đường đao lạnh lẽo bổ tới. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, hắn chuyển sang Thần thuấn bộ, ôm lấy người đẹp trong lòng và lách người sang bên phải. Đao khí quét qua lưng, chém đứt vài sợi tóc của hắn. “Đa tạ thiếu hiệp tương trợ, nhưng ngươi hãy bỏ ta lại mà chạy đi, ngươi không phải đối thủ của chúng. Phần ân tình này nếu Lâm Mộc Nhiên ta còn sống, quyết không dám quên.” Cô gái mở to đôi mắt long lanh nhìn Hàn Vũ đầy cảm kích. “Tỷ tỷ cứ bình tĩnh, tiểu đệ sẽ nghĩ ra cách phá cục, hiện tại bọn chúng muốn đánh trúng ta không dễ đâu.” Hàn Vũ cười nói với vẻ tự tin, tuy nhiên hắn đang tập trung cao độ vào địch thủ trước mặt, không dám lơ là. “Tiểu tử, ngươi chán sống rồi. Xem ta một đao chém chết ngươi.” Tên cầm đầu hô lớn, hắn không thèm để Hàn Vũ vào mắt. Cả ba tên tam quỷ đều đã đuổi kịp và triển khai thế công như vũ bão, Hàn Vũ tay ôm Lâm Mộc Nhiên, chân đạp Thần thuấn bộ, người như quỷ mị xuyên qua làn đao ánh kiếm. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên thực chiến của hắn, triển khai thân pháp ban đầu có hơi vấp nên dính chút thương thế, nhưng càng vận dụng càng trôi chảy. Tuy nhiên chẳng mấy chốc hắn đã xuất hiện hiện tượng chân khí hao hụt. ”Không ổn rồi, kéo dài tình trạng này chỉ tổ làm ta đuối sức mà chết, phải dùng đến một chiêu thuấn sát mới được.” Hàn Vũ nghĩ ngay tới sát chiêu của mình. Ngay lập tức, hắn ôm Lâm Mộc Nhiên di chuyển hình vòng cung, khéo léo kéo cho ba tên tam quỷ thẳng hàng, rồi chớp mắt bắn ra Hắc Sát Thương Dương Kiếm.
Trong sát na khí tức hắc sát phát ra, tất thảy những người ở đây chợt thấy một cảm giác lạnh lẽo, huyết dịch như ngừng lại. Tia sáng đen xuyên thủng cả ba tên Xích Sơn tam quỷ, chúng chết trước khi kịp nhận thức về nguyên nhân tử vong của mình. Hắc Sát chi khí còn lại vẫn đang ăn mòn những mảnh tàn hồn của Xích Sơn tam quỷ, chốc lát sau thì Xích Sơn tam quỷ đã vĩnh viễn biến mất trên thế gian. Hàn Vũ mặc dù biết Hắc Sát chi khí rất đáng sợ, có thể ảnh hưởng tới cả thần hồn yêu thú cấp bốn và sau khi bị nén lại bởi Hỗn Độn khí thì sức sát thương cực cao, nhưng có thể ngay lập tức thuấn sát ba tên Linh Hải cảnh thì vẫn nằm ngoài nhận thức của hắn. Nhìn ba cái xác đổ gục xuống, huyết dịch rỉ ra từ lỗ thủng trên người, Hàn Vũ không tự chủ được mà nôn thốc nôn tháo. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn giết người, đối với người địa cầu, thượng tôn pháp luật, chưa bao giờ Hàn Vũ nảy sinh ý nghĩ giết người, hay phải đối mặt với những cảnh huyết tanh như thế này. Tuy nhiên, khi nôn đến dịch vị cũng phải trào ra, đắng chát, hắn một lần nữa ý thức được rằng mình không còn ở địa cầu, Hoang Nguyên Đại Lục này nhân mạng như cỏ rác, nếu ngày hôm nay hắn không xuống tay, thì giờ người nằm xuống là hắn chứ không phải ba tên Xích Sơn tam quỷ. Lâm Mộc Nhiên thất kinh, sững sờ há hốc mồm, không ngờ rằng một tên tiểu tử Luyện Thể tứ trọng lại có thể giết ba tên Linh Hải cảnh. Nàng cũng không để ý rằng Hàn Vũ đang nôn ngay bên cạnh. Lâm Mộc Nhiên quan sát kỹ hắc khí bám trên ba cái xác đang tan dần kia, một nỗi sợ hãi dâng lên từ bản năng tiềm thức. Nàng thầm nghĩ nếu chính mình dính phải chắc chắn không sống được. “Ực!” Lâm Mộc Nhiên vô thức nuốt một ngụm nước miếng. Điều này khiến nàng giật mình bừng tỉnh, khuôn mặt đỏ hồng lên, nàng lén nhìn Hàn Vũ xem hắn có nghe thấy âm thanh đó không thì thấy Hàn Vũ ngồi đó đang đờ đẫn quay lại nhìn nàng. Điều này khiến khuôn mặt đáng yêu đang đỏ bừng của Lâm Mộc Nhiên lại thêm vẻ sững sờ. “Tên này, chẳng lẽ là lần đầu tiên giết người?” Nàng nghĩ thầm, bối rối, rồi hơi chút rụt rè vuốt lưng cho hắn như một người tỉ tỉ đang an ủi đệ đệ của mình. Hàn Vũ cũng đỡ buồn nôn, hắn chấp nhận tay mình nhúng chàm, đấy là điều tất yếu ở một thế giới nhược nhục cường thực. Khi được Lâm Mộc Nhiên vuốt lưng, không tự chủ, hắn quay lại nhìn nàng. Vừa lúc nàng đang cúi xuống nhìn tình trạng của hắn, mặt hai người bỗng chỗng suýt chạm vào nhau. Hàn Vũ có cảm giác mũi mình khẽ chạm vào mũi Lâm Mộc Nhiên. Giật mình, nàng vội tránh xa hắn ra. “Ngươi nhìn đủ chưa?” Lâm Mộc Nhiên khó chịu hỏi. Hàn Vũ từ trong cơn mộng tỉnh lại, thở phào một hơi. Hắn có chút ngượng ngùng, gãi đầu gãi tai, cười trừ rồi nhìn về xác ba tên tam quỷ. Hắn lướt nhẹ đến bên xác ba tên tam quỷ, bồi cho mỗi tên một kiếm đứt đầu. Xong đâu đó, hắn lục lọi, tìm được một ít linh thạch, ngân lượng, vài quyển võ kỹ với công pháp. Bây giờ không phải là lúc để xem xét thu hoạch cho nên hắn nhanh chóng thu tất cả cùng với ba món binh khí của tam quỷ vào tiểu Đản.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]