Chương trước
Chương sau
Hai ngày sau đó, Hàn Vũ chìm đắm vào trong luyện dược đạo, cùng với sự trợ giúp của Tiểu Đản, rất nhiều vấn đề trước đây hắn chưa rõ ràng giờ đã trở thành kinh nghiệm.
Theo đó, hắn đã luyện chế thành công hai mươi viên Dưỡng Thần đan đủ điều kiện để bắt đầu luyện chế đan dược cao cấp hơn: Thăng Linh đan.
Thăng Linh đan là đan dược nhất giai thượng đẳng, có thể cung cấp linh khí cho võ giả Ngưng Khí cảnh hấp thu nhanh chóng mà không để lại tác dụng phụ.
Ngoài ra nó còn giúp tăng thêm một phần tư chất võ giả, tác dụng không mạnh như Tẩy Tủy đan tam giai hạ đẳng nhưng để cho võ giả Luyện Thể phục dụng thì lại phù hợp hơn rất nhiều.
Về thành phần luyện chế, nó tương tự Bổ Linh đan tuy nhiên phải bổ sung thêm yêu đan của yêu thú nhị giai cùng một loại chủ dược mới là Lục Dương thảo thay cho Dị Linh hoa.
Trong đó việc mài sạch hung sát khí của yêu thú trong yêu đan nhị giai là công đoạn tốn thời gian cùng tinh thần lực nhất.
Vừa tập trung điều khiển Thần Thủy, Hàn Vũ vừa phục dụng Dưỡng Thần đan bổ sung tinh thần lực, nhưng công việc cân đo đong đếm cũng kéo dài nguyên một ngày.
Bọn Ngọc Linh, Thiếu Dương giai đoạn này cũng đang tập trung vào tu luyện nên cũng không quá để tâm đến việc bế quan của Hàn Vũ, chúng đã bắt đầu cảm nhận được áp lực vô hình đến từ gia tộc.
Thời gian này, Ngọc Linh đã đột phá Luyện Thể cảnh thất trọng, Hàn Thiếu Dương đột phá Luyện Thể cảnh bát trọng, Hàn Thiếu Du đột phá Luyện Thể cảnh ngũ trọng.
Quả thực là tu luyện nhanh như tên bắn, để đạt được hiệu quả khủng khiếp như vậy không thể không kể tới hai hỗ trợ quan trọng: một là Bổ Linh đan của Hàn Vũ cung cấp liên tục, hai là linh khí nồng đậm từ Tụ Linh trận.
Lúc này bọn Hàn Thiếu Dương mới chân chính nhận ra hiệu quả của việc tu luyện tại Dạ Vũ Uyển chứ không phải đi luyện võ trường như trước.
Nhưng cũng không thể không kể đến thiên phú của ba người bọn họ, nhất là hai anh em Thiếu Dương, Thiếu Du đã sớm có tích lũy một thời gian dài, đến hiện tại mượn lực bạo phát đề thăng linh lực cũng là việc thuận lý thành chương.
Mất một ngày tính toán kỹ, thử nghiệm thất bại hai lần, sang ngày thứ hai Hàn Vũ đã thành công cho ra lò viên Thăng Linh đan đầu tiên.
Sau đó, Hàn Vũ ngựa quen đường cũ, luyện một mạch thêm bảy viên Thăng Linh đan nữa
Thời gian này, Tạo Tác Phường có gửi cho hắn bộ thấu kính thủy tinh mà hắn đã đặt hàng hôm trước cùng với việc Hàn Thiếu Du thành công mua được mấy mảnh Lưu Ảnh thạch, Hàn Vũ đã có đủ đồ nghề để tự chế tạo ra chiếc máy ảnh đầu tiên của thế giới này.
Vũ Vân Tán Thủ giúp cho các ngón tay của Hàn Vũ linh hoạt hơn, vô hình trung giúp tạo nghệ của hắn trên phương diện làm đồ thủ công tăng đột biến.
Chỉ mất một buổi, hắn đã chế tạo được một ống kính tiêu chuẩn có zoom và một ống kính tele.
Lại mất một buổi nữa để chế tạo thân máy, hắn đã nghiên cứu kỹ và sử dụng Lưu Ảnh thạch như một loại cảm biến ánh sáng, kiêm lưu trữ, còn linh thạch được dùng thay cho pin.
Không khó để một chiếc máy ảnh ra đời, sau khi làm xong, Hàn Vũ cho Vân Hi mượn chơi, còn mình tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện cùng với thử thách luyện Phá Chướng đan.
Vân Hi cầm máy ảnh thích thú vô cùng, cô nàng mang đi chụp khắp nơi.
Lúc đầu bọn Ngọc Linh không hiểu, nhưng sau khi thấy tác dụng thần kỳ của nó thì lại tranh nhau dùng, Dạ Vũ uyển lại được thêm một phen gà bay chó chạy.
Cứ như vậy thời gian dần qua đi.
Chỉ còn cách Vũ Thủy hội hai ngày, dựa vào sự bồi dưỡng của Dưỡng Thần đan cùng việc luyện dược bền bỉ như một dạng rèn luyện gian khổ, tinh thần lực của hắn đã thăng lên một cảnh giới mới, mơ hồ chạm đến sự biến đổi về chất.
Kết hợp thêm những kinh nghiệm luyện dược của bản thân, kiến thức hiện đại và sự tư vấn của tiểu Đản, Hàn Vũ cuối cùng cũng thành công luyện chế Phá Chướng đan.
Phá Chướng đan vốn là đan dược nhị giai hạ đẳng, dùng cho võ giả muốn vượt cấp từ Luyện Thể cảnh lên Ngưng Khí cảnh.
Việc tu luyện giống như leo kim tự tháp, càng lên cao tỷ lệ đào thải càng tăng, võ giả từ Luyện Thể lên Ngưng Khí, linh khí trong cơ thể sẽ trải qua một đợt biến đổi về chất căn bản, không phải ai cũng làm được, nên số người bị kẹt lại cảnh giới Luyện Thể này phải chiếm đến chín thành.

Điều đó đủ thể thấy Phá Chướng đan này trân quý như thế nào.
Dĩ nhiên độ khó luyện chế của nó cũng tăng tương ứng, đến thời điểm này Hàn Vũ cũng chỉ luyện ra được bảy viên.
Giữ lại bốn viên mỗi loại cho nhóm của mình sử dụng sau này, hắn chỉ có thể đưa ra ba viên Phá Chướng đan và bốn viên Thăng Linh đan cho Trần Vận Hàm.
Tỷ lệ đấy cũng tính là không tệ, dù sao ban đầu Trần Vận Hàm đánh cược ở Hàn Vũ, giao cho hắn mười phần cũng chỉ hi vọng hắn có thể luyện chế ra được một viên đan dược thượng phẩm mỗi loại.
Nhưng hiện tại, nếu nhìn thấy đan dược Hàn Vũ luyện ra đều đạt tới thượng phẩm mà không chỉ là một viên thì không biết biểu cảm của nàng ta sẽ như thế nào.
Hơn nữa, Hàn Vũ cũng không muốn bộc lộ cho người khác biết hết toàn bộ khả năng của mình, khiêm tốn một chút vẫn là hơn.
Nghĩ như vậy, ngày hôm sau, Hàn Vũ đã sớm có mặt ở Ngọc Đỉnh các.
Ngồi đối diện hắn lúc này là Trần Vận Hàm đang ngắm nhìn hai loại đan dược trong tay.
“Không ngờ Hàn tiểu đệ có thể mang đến cho ta một kinh hỉ lớn đến như vậy.” Nàng vui vẻ nói, vẻ tán thưởng lộ rõ trong đôi mắt đang chăm chú nhìn Hàn Vũ.
Không thể không công nhận đan dược Hàn Vũ mang đến hôm nay vượt quá xa mong đợi của nàng và cũng đã giúp nàng giải quyết được những rắc rối khiến nàng cười rất tươi.
Trần Vận Hàm vốn mang một vẻ lãnh diễm ngự tỷ khiến cho người ta say đắm mà xa cách nhưng khi nàng cười tựa như băng tuyết mùa xuân làm lòng người tan chảy.
Hàn Vũ nhìn thấy nụ cười ấy của nàng cũng hơi thất thần trong giây lát, trongấn tượng của hắn, Trần Vận Hàm là một cô gái thông minh, kiêu ngạo và lạnh lùng, hắn không ngờ rằng khi nàng cười lại toát lên vẻ đẹp như vậy.
Nhanh chóng, hắn liền đổi chủ đề, bắt đầu kể công: “Hừm, ta đã phải tốn rất nhiều tâm huyết mới ra được sản phẩm như vậy đấy.”
“Ha ha, Hàn tiểu đệ yên tâm, ta không để đệ thiệt đâu.” Trần Vận Hàm sảng khoái cười nói, nhưng ánh mắt nhìn Hàn Vũ lại có một tia dò xét thoáng qua.
Với kinh nghiệm lâu năm, nàng cũng nghi ngờ Hàn Vũ có thể giữ lại một phần thành phẩm mà không giao ra nhưng kết quả này cũng đã vượt kỳ vọng của mình, cho nên cũng không hỏi thêm, mà cho dù có hỏi thì hắn cũng chối vậy thì sao phải làm chuyện thừa thãi.
“Ngày mai bắt đầu lễ hội, tiểu đệ có hứng thú với buổi đấu giá lần này không?”
“Có gì hay ho sao?” Hàn Vũ nhàn nhạt hỏi, tỏ vẻ không hứng thú.
Dạo thời gian gần đây hắn đã dành ra quá nhiều thời gian cho luyện dược rồi, giờ là lúc phải tăng thực lực, nếu không có gì quá quan trọng, hắn không muốn trễ nải việc tu luyện của mình.
Trần Vận Hàm nhìn thấy vẻ mặt đấy của hắn cũng không quá níu kéo:
“Gần đây các đội ngũ thám hiểm hầu hết đã quay trở lại, có thể có người nào đấy nhặt được kỳ bảo muốn bán ra cũng nên. Chí ít ngoài đan dược của Ngọc Đỉnh các ta còn biết trong danh sách đấu giá lần này có Hắc Tâm liên, Yêu đan tứ giai, Hỏa Lưu ly, cùng với một khối Vẫn ngoại tinh thạch.”
Hàn Vũ ồ một tiếng rồi cũng không nói gì thêm.
Hắn có Tiểu Đản trợ công, vốn dĩ không cần thêm ngoại lực nào cả, nên những thứ hoa cỏ tinh thạch hầu hết không mang lại hứng thú cho hắn.
Chợt Tiểu Đản lên tiếng:
“Đi đi!”
“Hửm, ngươi có hứng thú với cái gì sao?” Hàn Vũ thầm giật mình hỏi và có tý mong chờ, vật mà tiểu Đản hứng thú chắc sẽ không phải dạng vừa đâu.

“Ừ, ta muốn xem khối Vẫn ngoại tinh thạch kia.”
“Tại sao vậy? không phải chỉ là thiên thạch bình thường sao?”
“Không, mày ngu lắm, thế giới này vốn là một vị diện hạ đẳng, có đồ từ ngoài vào thì xác suất lớn sẽ rơi từ vị diện cao đẳng hơn chứ sao, mà thế thường là đồ tốt.”
Nghe tiểu Đản nói xong, Hàn Vũ chợt thấy tai mình bỗng dài ra như một con lừa.
“Vậy ta cũng tham gia buổi đấu giá cho mở mang tầm mắt.” Hàn Vũ hướng Trần Vận Hàm nói.
“Ủa mới phút trước ta thấy ngươi còn hờ hững lắm, sao tự nhiên lại đổi ý nhanh vậy?” Trần Vận Hàm nhíu mày khó hiểu, vừa mới lúc trước Hàn Vũ còn tỏ vẻ thơ ơ thì giờ lại tỏ ra hứng thú.
“Không có gì, chẳng qua ở nhà chán thôi.” Hàn Vũ trả lời cho có lệ, dù Trần Vận Hàm tin hay không thì hắn cũng mặc kệ.
Trần Vận Hàm cũng không truy cứu sâu xa, đưa ra một tấm thiệp cho hắn, mỉm cười nói:
“Đây là thiệp mời, nếu đến nơi có thể tìm ta, chúng ta đi chung, có gì ta sẽ hướng dẫn ngươi.”
“Đa ta Trần tỷ.” Hàn Vũ nhận thiệp xong cũng đứng lên cáo từ.
Bóng dáng hắn vừa khuất khỏi cửa Ngọc Đỉnh các, Hoàng Ngọc đã xuất hiện bên cạnh Trần Vận Hàm.
“Tiểu thư, đan dược Hàn công tử mang tới phẩm chất có đảm bảo không?”
Nụ cười của Trần Vận Hàm tắt đi, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc đưa hai bình ngọc cho lão:
“Ngươi tự mình xem đi.”
Hoàng Ngọc cầm lấy hai bình đan dược, nhẹ nhàng mở nắp ra, hai luồng dược hương thoang thoảng bay lên làm linh lực của lão trở nên xung động.
“Không thể nào!” Hoàng Ngọc chấn kinh, vẻ mặt không giấu nổi kích động kêu lên: “Vậy mà đều là đan dược thượng phẩm.”
“Đúng vậy!” Trần Vận Hàm hơi cau mày nói: “Kể cả Phá Chướng đan cũng đến trình độ thượng phẩm, trong khi Dư đại sư còn chưa luyện nổi.”
Hoàng Ngọc lắp bắp: ”Vậy chẳng lẽ vị sư phụ của tiểu tử kia đã đạt tới trình độ đan sư nhị tinh hay sao?”
Trần Vận Hàm trầm ngâm: “Điều này chưa chắc chắn, chúng ta chưa biết cực hạn của hắn.”
“Ôi trời ơi, không ngờ ở xó xỉnh này lại có đan sư cao cấp như thế, lần này tiểu thư có thể đặt quan hệ tốt với thầy trò họ là đã có trong tay một quân bài mạnh rồi.” Hoàng Ngọc kinh hỉ nói.
“Ừm!” Trần Vận Hàm nhàn nhạt trả lời.
Trái với vẻ hưng phấn của Hoàng Ngọc, nàng kinh hãi nhiều hơn, vì nàng biết sự thực không có vị sư phụ nào cả, chỉ có một thiếu niên đan sư nhị tinh mười hai tuổi Hàn Vũ, quân bài này, nàng phải nắm thật chắc.
******
Một vài sửa đổi về cảnh giới:
- Chào các độc giả thân mến, tôi có chỉnh sửa lại hệ thống cảnh giới tu luyện mới và đã sửa lại trong chương 4: như sau:
“Luyện Thể, Ngưng Khí, Linh Tuyền, Linh Hà, Linh Hải.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.