Khanh nằm dài trên ghế sofa, tivi thì đang phát một chương trình âm nhạc gì đó, cô cũng chẳng mấy bận tâm, bật lên chỉ là để vui cửa vui nhà, cho không gian xung quanh có thêm âm thanh, tiếng nói. Những tháng ngày này trôi qua, với Khanh nó cứ êm ả, êm ả đến nhàm chán. Đến bệnh viện làm việc, rồi lại từ bệnh viện về nhà, chẳng hề có bất cứ một ngã rẽ nào. Nhiều lúc, muốn đi ra ngoài, xem một bộ phim, uống một tách cafe, hay chỉ đơn giản là đi loanh quanh, dạo phố, ngắm nhìn cảnh vật, mà cô cũng lười, hay nói đúng hơn là ngại, ngại làm những điều đó một mình.
Trang dạo này thì bận, cô ấy thường đi sớm về tối, nên thời gian hai để hai người nói chuyện chẳng có là bao. Có khi, cả ngày cũng không nói được với nhau câu nào nữa. Vậy nên, chẳng có ai đồng hành, cô đành tiếp tục lười biếng, nằm ở nhà đọc sách, xem tivi, cho hết thời gian rảnh.
Người hỡi, người có biết em vẫn luôn cần anh
Để sưởi ấm cho trái tim mỏng manh
Mùa đông có anh sẽ qua thật nhanh
* * *
Mắt Khanh chẳng thể rời khỏi màn hình tivi, kể từ khi cái clip bài hát kia được phát lên. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi, quá khứ lại một lần nữa ùa về, khuấy động tảng băng trong lòng cô. Có một chút gì đó giống như là trùng hợp, Khanh thấy được bản thân mình trong ca từ bài hát, và cả nội dung của video mà cô ca sỹ kia đang thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-duyen/3456674/chuong-21.html