Đặng Nguyên cho xe chạy từ từ đến trước cổng nhà Khanh rồi đỗ lại. Anh xuống xe trước, lịch sự bước tới, mở cửa xe giúp cô. Cả buối tối, đôi mắt anh dường như được đặt ngay trên khuôn mặt xinh đẹp của Tuệ Khanh, chẳng chịu rời đi. Giờ đến lúc phải chia tay, anh thực sự không nỡ.
"Cảm ơn anh đã đưa em về."
"Không có gì. Anh có thể hẹn em buổi khác cùng đi uống cafe không?"
"Được ạ, chỉ cần em không bận. Em vào nhà trước nhé, anh về cẩn thận."
Khanh khéo léo tạo ra một lý do để sau này có thể từ chối Đặng Nguyên. Không hiểu sao, cô chẳng có chút thoải mái nào khi đối diện với anh. Buổi tối ngày hôm nay cũng vậy, cô cũng không lường trước được về sự có mặt của anh trong bữa ăn. Vì theo như cô biết, đã rất lâu rồi, Nguyên dọn ra ngoài sống, chỉ còn ông Thắng sống một mình trong ngôi nhà đó.
"Hình như trong nhà em đang có người?"
Lúc này, Đặng Nguyên mới liếc nhìn vào phía trong sân nhà Khanh, để mong chờ sẽ nhận được lời mời của của chủ nhân ngôi nhà. Mắt anh liền nhanh chóng tối sầm lại, khi chiếc xe ô tô khá quen đỗ trong đó, đập vào mắt mình.
"À, đó là bạn em. Em chào anh."
Khanh nhẹ nhàng giải thích, rồi mở cổng đi vào, bỏ lại Đặng Nguyên đứng ở ngoài, với nỗi hồ nghi bao trùm tâm trí, bàn tay anh siết chặt lại.
"Tại sao em gọi điện mà chị không nghe, đã vậy còn tắt máy luôn?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-duyen/3417793/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.