Khanh cho hai tay vào túi áo blouse, lưng cô dựa vào tường, đôi mắt ánh lên niềm vui khi nhìn An đang chơi đùa cùng với đứa trẻ trên giường bệnh.
Gần một tuần nay, An không tới làm phiền, khiến Khanh nghĩ rằng cô ấy đã thực sự chán ghét với cách đối xử của mình trước đó, nên lựa chọn cách thức tránh xa mình, càng xa càng tốt. Trong lòng An, có lẽ đã chất chứa quá nhiều sự không hài lòng đối với cô. Tích tụ quá nhiều, liền trở thành một nỗi chán chường. Nếu như, khi mới xuất hiện là ồn ào, náo nhiệt, thì khi quyết định ra đi lại lặng lẽ, không một lời báo trước. Mới đầu, cảm giác trong lòng Khanh là hụt hẫng có, trống trải có, và còn có cả sự thiếu vắng thứ gì đó đang dần trở nên quen thuộc, nhưng rồi, cô lại tự lừa dối mình, "như vậy cũng tốt". Cô sẽ không còn phải nhói lòng, mỗi khi đối diện với An nữa. Cô sẽ không cần phải tỏ thái độ gay gắt, khi cùng trò chuyện với cô ấy. Và mỗi lần ở bên cạnh An, cô cũng không cần phải gồng mình lên để điều chỉnh cảm xúc của mình nữa. Như vậy, vừa nhẹ nhàng cho cô, và cũng sẽ không khiến An phải chịu thêm tổn thương vì mình. Rồi có ngày, cô sẽ dần quen với sự cô đơn khi không có ai bên cạnh, cho tới khi có thể làm quen với việc ở một mình, thì lúc đó, cô đơn sẽ không phải là một cảm giác nữa. Hoa sẽ không vì sự vô tâm của con người mà sang năm không nở nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-duyen/3417791/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.