Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, kéo Tuệ Khanh ra khỏi giấc ngủ chập chờn, sau một đêm dài thức trắng. Cô đưa điện thoại đặt lên tai, trong khi mắt vẫn nhắm nghiền. Chưa kịp nói tiếng nào, thì một tràng âm thanh lạ hoắc từ đầu dây bên kia vọng lại, nghe đến chói tai.
"Chị vẫn thường làm việc vô trách nhiệm như vậy hả? Không cần quan tâm đến sự sống chết, sức khỏe của bệnh nhân thế nào? Muốn bỏ mặc là bỏ mặc sao? Chị nghĩ, mình là bác sỹ, nên có quyền đặt mạng sống của người bệnh vào tay của bất cứ người nào cũng được, phải không? Có bao giờ, chị thực sự nghĩ cho bệnh nhân của mình chưa?"
"Xin lỗi. Ai vậy? Có phải gọi nhầm số không?"
Tuệ Khanh ngồi bật dậy, khi những lời buộc tội vô căn cứ kia dội thẳng vào tai cô. Đưa chiếc điện thoại ra trước mặt, là một dãy số không có trong danh bạ của Tuệ Khanh. Cô lịch sự, nhỏ nhẹ từng câu nói.
"Chị là Tuệ Khanh?"
"Vâng. Đúng rồi. Xin hỏi..."
"Tại sao chị lại tự ý thay đổi bác sỹ điều trị cho bệnh nhân, mà không hề hỏi ý kiến của người đó? Chị nghĩ mình có quyền được làm như vậy sao?"
"Cô là...?"
"Tôi là bệnh nhân duy nhất của phòng số 5. Tại sao chị là tự ý thay đổi bác sỹ điều trị cho tôi?"
Giọng Nhật An đầy tức tối. Từ lúc cô biết được bác sỹ điều trị cho mình đã được chuyển sang người khác, tâm trạng không khỏi cảm thấy khó chịu. Chẳng phải vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-duyen/3417781/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.