Sau ba canh giờ, thì hai người, cũng đi đến nơi cần đến. Lúc này, Hạo Nam mở miệng nói. "Chúng ta, tới nơi rồi. Phía trước là thôn Vĩnh An, chính là nơi anh sống từ nhỏ cho đến lớn."
Phi Phượng nghe vậy liền nói. "Nhanh như vậy, đã đến nơi rời sao? Đã đến nơi rồi, anh để em xuống đi, em tự đi được rồi."
Hạo Nam luyến tiếc không nở, hắn mở miệng nói."Còn tý, nữa để anh cõng luôn cho nhanh. Sẵn tiện, để anh, sờ mông em thêm tý nữa."
"Hừ. Anh sờ, anh nắn, từ nãy đến giờ còn chưa đủ hay sao? Nhanh để em xuống, nơi đây đi lại rất thuận tiện, em tự đi là được."
"Được." Hạo Nam nhận tiện bóp mông nàng thêm một cái nữa.
Phi Phượng được Hạo Nam thả xuống đất, nàng mở miệng nói. "Lưu manh. Anh thật là hư hỏng."
Hạo Nam tĩnh bơ, vẻ mặt hắn vô cùng vô lại, hắn mở miệng nói. "Anh lưu manh từ trước đến giờ mà, em không biết sao?"
Phi Phượng trợn mắt to mà nói. "Hừ hiện tại em biết rồi. Anh không chỉ là lưu manh, mà là siêu cấp lưu manh."
"Quá khen. Quá khen. Không đùa nữa, chúng ta nhanh đi thôi, trời cũng sắp tối rồi." Hạo Nam không thấy mất mặt gì cả, hắn nắm lấy tay Phi Phượng, kéo nàng đi.
Vài phút sau, hai người đi đến phía trước một căn nhà, bị ngã đỗ. Hạo Nam mở miệng nói. "Ngôi nhà này, chính là của anh. Không ngờ, nó đã bị sập. Xem ra, tối nay chúng ta, phải ngủ nhờ nhà người khác rồi."
Nói xong, Hạo Nam dẫn Phi Phượng, đi đến một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-chuyen-nhan-sinh/1790779/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.