Liễu Phi Yến vừa đi ra khỏi phòng nghị sự, liền được Võ Hồng Tuyết truyền âm, cho gọi đến động phủ của nàng để hỏi chuyện. Vào bên trong động phủ, Liễu Phi Yến đứng trước Võ Hồng Tuyết, nàng lên tiếng hỏi. "Không biết, sư tổ, cho gọi đệ tử đến nơi đây, là có chuyện gì cần nói ạ. Đệ tử đã không còn là tông chủ của Hợp Hoan Tông, nếu là chuyện công, thì sư tổ, nên nói chuyện với sư muội, của đệ tử. Mai Sư Phong, hiện tại muội ấy đã tạm thời làm tông chủ của Hợp Hoan Tông. Đợi vài hôm nữa, sẽ tổ chức đại điển nhậm chức. Đến lúc đó, sư muội đã chính thức, trở thành tông chủ Hợp hoan tông rồi." Võ Hồng Tuyết, nghe Liễu Phi Yến nói xong, thì hơi ngạc nhiên, nàng mở miệng nói. "Ồ. Con không làm, tông chủ nữa sao? Không làm cũng tốt, có nhiều thời gian cho bản thân hơn. Lần này ta gọi con đến, không phải chuyện công. Ta nghe con về, nên gọi con đến đây nói chuyện một chút." "Không phải chuyện công sao? Nếu là chuyện cá nhân, xin sư tổ cứ nói." Lúc này, Võ Hồng Tuyết mới chú ý đến dáng vẻ khác thưởng của Liễu Phi Yến, nàng hiếu kỳ, mở miệng hỏi. "Tinh thần no đủ, da vẻ hồng hào, dáng đi có biến đổi nhỏ. Liễu Phi Yến, con có đạo lữ rồi à. Sao con không dẫn người ta, đến đây cho ta xem." "A." Liễu Phi Yến có chút bất ngờ, trước câu hỏi của Võ Hồng Tuyết, nhanh chóng định thần lại, nàng mở miệng trả lời. "Dạ thưa sư tổ, đệ tử đã có đạo lữ rồi ạ. Nếu, sau này có cơ hội, đệ tử sẽ mang huynh ấy đến ra mắt sư tổ. Sư tổ gọi đệ tử đến, có việc gì, ngài cứ nói đi ạ." Võ Hồng Tuyết trực tiếp nói vào vấn đề chính, không nói chuyện không đâu nữa, nàng mở miệng hỏi ý khiến của Liễu Phi Yến. "À. Ta muốn hỏi con một vần đề. Nếu như, con bị một nam tu sĩ, dùng miệng lưỡi trêu chọc, con sẽ làm gì?" Liễu Phi Yến nghe Võ Hồng Tuyết nói, thì không cần suy nghĩ, mà trực tiếp trả lời. "Nếu có người, dùng miệng lưỡi trêu chọc đệ tử, thì đệ tử sẽ đánh hắn một trận." Nghe Liễu Phi Yến trả lời, thì Võ Hồng Tuyết gật đầu, rồi mở miệng hỏi tiếp. "Nếu con đánh không lại người đó, hắn lại động cước động thủ, sờ mó con, thì con sẽ làm thế nào?" Liễu Phi Yến trả lời rất trực tiếp. "Đánh không lại hắn, thì gọi người đến đánh phụ. Một người không đánh lại, thì hai người. Hai người không đánh lại, thì gọi đông người thêm nữa." "Nếu nơi đó, không có người giúp con. Sau đó con, bị hắn khống chế, mang con đi đến một nơi vắn vẻ, thì con phải làm sao?" "Ưm. Tình huống nghiêm trọng như vậy sao? Nếu bị hắn khống chế, vậy phải xem hắn làm gì, thì mới đưa ra quyết định được." "Tình huống, so với con nghĩ còn nghiêm trọng hơn. Nếu con bị khống chế, ngay cả khả năng tự vận, cũng không thể làm được. Sau đó con bị hắn thoát ra hết y phục trên người, tiếp theo bị hắn sờ mó, làm nhiều thứ khác trên người con, thì con sẽ làm gì?" "Sao, sư tổ lại hỏi mấy chuyện kỳ dạ? Mấy chuyện này, bản thân phải trải nghiệm, mới trả lời được. Theo như con nghĩ, trường hợp này, làbị hắn cưỡng hiếp rồi. Trường hợp này thì có hai cách giải quyết. Thứ nhất là đi theo hắn, làm nữ nhân của hắn, dù sao cũng bị hắn đoạt mất sự trong sạch của mình. Thứ hai, nếu hắn là một kẻ xấu, chuyên làm việc ác, đệ tử nghĩ, mình sẽ tìm cách giết chết hắn, sau đó sẽ tự vận, để cho bản thân không còn cảm thấy hổ thẹn nữa." "Làm nữ nhân của hắn hoặc tìm cách giết hắn, rồi tự sát sao? À. Không còn chuyện gì nữa rồi, con có việc bận, thì cứ đi trước đi." "Vâng đệ tử đi trước, đệ tử xin cáo biệt sư tổ." Nói xong Liễu Phi Yến lui ra, để Võ Hồng Tuyết ở lại một mình, trầm tư suy ngẫm. Khi Liễu Phi Yến rời khỏi phòng, Võ Hồng Tuyết dùng tay, sờ lên miệng của mình, sau đó lại sờ ngực và sờ hạ thể của mình, trong miệng thì lẩm bẩm nói. "Hừ. Tên tiểu tặc vô sĩ này, tại sao hắn khi dể mình, mà mình lại luôn nghĩ về hắn. Tại sao hắn lại thả mình đi, mà không làm thịt mình? Chẳng lẻ hắn chê mình già, không thèm làm thịt mình? Không thể nào, lúc đó mình thấy hắn rất hưng phấn, hắn hận không thể đè mình ra chơi, loại kia. Ai... Thật nhức đầu, chẳng lẻ tiểu tử ấy, là khắc tinh của mình? Tại sao, hắn không làm thịt mình, nếu hắn làm thịt mình, thì có lẻ, hiện tại mình, sẽ hận không thể giết chết hắn ngay lập tức, mà không phải suy nghĩ ,những chuyện nhức đầu này. Thật là khốn khiếp mà." Thủ phạm, làm ra những chuyện này, là Hạo Nam, nhưng lúc này hắn không hề biết cái gì, hắn đang đứng ở bên ngoài chờ Liễu Phi Yến đi ra. Thấy Liễu Phi Yến đi ra, Hạo Nam giơ tay lên cao vẩy vẩy, mở miệng ra gọi. "Phi Yến, ta ở bên này." Thấy Liễu Phi Yến đi đến, Hạo Nam bước lên nắm tay nàng, mở miệng nói. "Yến nhi, chúng ta nhanh rời khỏi chỗ này thôi." Liễu Phi Yến giả vờ, làm ra vẻ không vui, mở miệng chất vấn. "Hừ. Chàng muốn cho tất cả mọi người, biết mới quan hệ của chúng ta sao?" Hạo Nam vô cùng đắc ý, vừa cười vừa nói. "Hắc hắc, Đúng vậy, ta hận không thể, để cho tất cả mọi người biết, ta có một lão bà xinh đẹp, như nàng vậy." Nói xong, hắn liền bất ngờ hôn nàng một cái, kề miệng vào tai nàng nói nhỏ. "Hay là chúng ta, đến Hợp Hoan Viện, đấu thêm một trận nữa đi." Liễu Phi Yến trờn mắt, càm ràm. "Chàng là trâu sao? Người ta, còn ê ẩm hết cả người. Chàng không phải, muốn rời đi nơi này sao? Chúng ta nhanh đi thôi." "Được, đi thôi. Đợi lúc nữa, khi lên thuyền, chúng ta tranh thủ thời gian này, vui vẻ một chút." Liễu Phi Yến liếc Hạo Nam một cái, hối thúc hắn đi nhanh. "Chúng ta đi nhanh thôi, chàng đừng nói nhảm nữa." Từ khi gặp được Hạo Nam, nàng đâu còn sự trang nghiêm, của một tông chủ nữa, hiện tại chỉ còn sư e thẹn ngượng ngừng, của một cô gái nhỏ, khi vừa biết yêu. Hiện tại, liên tục có tu sĩ, muốn rời khỏi Ngọc Nữ Thành, nên hai người Hạo Nam, không cần phải đợi lâu. Rất nhanh, liền đủ 100 tu sĩ,= để trận pháp kích hoạt, hai người cùng chúng tu sĩ rời khỏi Ngọc Nữ Thành. Rời khỏi Ngọc Nữ Thành, đi ra Hợp Hoan Vịnh, Hạo Nam thuê một chiếc thuyền loại cao cấp, lập tức xuất phát khởi hành, tiến về đại lục, điểm đến là Mỹ Nhân Vịnh. Sử dụng loại cao cấp thuyền, từ Hợp Hoan Vịnh đi đến Mỹ Nhân Vịnh, phải mất 3 canh giờ đi đường, tranh thủ thời gian này, Hạo Nam liền bế Liễu Phi Yến vào phòng để vui vẻ. Liễu Phi Yến diện cớ nói, mình còn mệt muốn được nghĩ ngơi. Hạo Nam liền lên tiếng phản bát, hắn nói. "Nàng đường đường là một cao thủ, đêm qua mới chiến có vài canh giờ mà mệt cái gì?" Thế là nàng triệt để tiếp nhân số phận của mình, phát ra những tiếng rên, phối hợp với từng động tác của Hạo Nam. Liễu Phi Yến nhịn không được, mở miệng hỏi hắn. "Chàng không mệt sao, dục túng quá độ, coi chừng đem thân thể cho móc rổng." Hạo Nam tĩnh bơ, hiên ngang lẩm liệt trả lời. "Cho dù, có thêm vài người như nàng, ta cũng có thể phục vụ tốt, huống chi, chỉ có một mình nàng." Liễu Phi Yến không còn gì để nói, nàng im lặng, cảm nhận khoái hoạt giữa nam và nữ giao hoan mang lại. Thật ra nàng không biết, Hạo Nam tu luyện Hồng Mông Đạo Kinh, hỏa khí rất vượng, luôn luôn cần cân bằng am dương. Nàng và chúng nữ rơi vào tay Hạo Nam, nói trở thành nô lệ tình dục thì hơi quá, nhưng 8 9 phần là như vậy, đều này không khác mấy. Nếu có khác, chỉ khác ở một chỗ, nô lệ tình dục, chỉ dùng để phát tiết dục vọng của bản thân, nhưng hắn lại có tình cảm với chúng nữ, là sự thật. Ba canh rất nhanh trôi qua, thuyền đã đến nơi cần đến, Hạo Nam bất đắc dĩ, mang Liễu Phi Yến vào bên trong Tiểu Hành Tinh, tiếp tục chiến đấu, hắn để phân thân tiến về Sâm Lâm Trấn. Lần này, hắn quyết định trở về An Bình thành phố, đón ba nữ của mình. Từ khi hắn rời đi, tìm kiếm hỗn độn thế giới, đến hiện tại đã hơn ba năm, lâu quá không có quay lại, chắc ba nàng đang rất lo lắng. Những ngày tiếp theo, lúc bình thường thì hắn cho chúng nữ ra ngoài đi cùng mình, lúc mệt thì vào trong Tiểu Hành Tinh nghĩ ngơi. Trong khoảng thời gian này, hắn củng nói thân thế của mình cho chúng nữ biết. Chúng nữ biết, Hạo Nam không phải tu sĩ ở tiểu thế giới, mà đến từ một nơi, gọi là địa cầu, nơi đó rất ít tu sĩ, mọi người chỉ tập trung phát triển khoa học kỹ thuật, chúng nữ còn biết, ở nơi đó có những loại y phục rất tốt. Những bộ y phục đó rất gợi cảm, và quyến rủ, Hạo Nam liên tục khẳng định, "Các nàng, chỉ được mặc những loại y phục này cho ta xem, nếu có đi ra ngoài phải mặc y phục kinh đáo." Thấy Hạo Nam trịnh trọng như vậy, chúng nữ chỉ gật đầu cười mà đáp ứng. Thời gian gần đây, chúng nữ đã không màng đến chuyện tu luyện nữa, rảnh rổi thì ăn cái này, chơi cái kia, khi hứng tình thì cùng Hạo Nam chiến đấu. Các nàng tu luyện pháp môn là song tu, thái dương bổ âm, chỉ cần cùng Hạo Nam song tu, thì tu vi sẽ tăng cao. Với lại, Hạo Nam có nói, "Các nàng, chỉ cần đẹp là được. Mọi chuyện khác, cứ để cho ta đi lo." Hiện tại, chúng nữ đã bị Hạo Nam nuông chiều cho tới hư, triệt để trở thành cá ướp muối. Hiện tại, thời gian không gấp gáp, nhóm người Hạo Nam tốn 2 tuần đi đường, từ Mỹ Nhân Vịnh đi đến Sâm Lâm Trấn. Không dừng lại ở đây, Hạo Nam đi đến một chỗ vắn vẻ, thả Thiên Sư Tuyết Sư ra ngoài, để cho nó trực tiếp bay vào Vô Tận Sâm Lâm. Được trở về địa bàn của mình, Thiên Sí Tuyết Sư vô cùng vui vẽ, "Rống." nó hưng phân rống lớn, để báo hiệu cho rừng rậm biết. Thiên Sư Tuyết Sư, nó đã quay lại Vô Tận Sâm Lâm. Không dừng lại nơi đây quá lâu, Hạo Nam cho Thiên Sí Tuyết Sư phi hành về khu vực Truyền Tống Điện. Truyền Tống Điện vị trí rất dễ tìm, nó nằm ở trên đỉnh một ngọn núi, quanh năm bị mây trắng bao phủ. Ngọn núi thì dốc đứng, chẳng có thực vật gì sinh sống trên đấy, ngoài những dây leo cỏ dại. Nên, vị trí mười phần dể thấy, nhưng không ai biết đến. Nơi này hết sức bình thường, lại rất không bình thường, tại trên đỉnh ngọn núi, có đặt một cái truyền tống trận, thông đến một thế giới khác. Rất phù hợp với câu, xích chỉ thiên nhai, xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Đứng trước Truyền Tống Điện, Hạo Nam cho Thiên Sí Tuyết Sư vào trong Tiểu Hành Tinh, mang Liễu Phi Yến ra ngoài, hắn mở miệng nói. "Phi Yến, nàng có từng nghe người khác nói, đến truyền tống trận ở nơi đây, bao giờ chưa?" Liễu Phi Yến, quan sát cảnh vật xung quanh, mọi thứ thật lạ lẫm, nàng lắc đầu mở miệng đáp. "Nơi đây thật xa lạ, thiếp chưa từng biết đến. Lão công, chúng ta đang ở đâu vậy?" Hạo Nam nghe Liễu Phi Yến hỏi, liền mở miệng trả lời. "Chúng ta, đang đứng trên một đỉnh núi, ở bên trong Vô Tận Sâm Lâm." Liễu Phi Yến có hơi bất ngờ, nàng bắt đầu đưa ra suy luận. "Vậy à. Không ngờ nơi đây, lại có một cái truyền tống trận, thông hướng đến một thế giới khác. Có thể truyền tống qua một giới, nói như vậy, trận pháp này đẳng cấp phải rất cao." "Đúng vậy, ta cũng nghĩ vậy, đẳng cấp của trận pháp này rất cao. Khi ta vừa mới đến nơi đây, ta biết được, thật lâu trước kia, lúc mười vạn năm về trước. Tiểu thế giới, thật ra là chân linh thế giới, được một vị tuyệt thế cao thủ, có thể dạo chơi vũ trụ, mang theo bên người. Ta nghĩ trận pháp này, rất có thể là do người đó làm ra." "Người chàng nói đến, là Độc Cô Vô Địch đó à. Thiếp cũng cho là như vậy. Tiểu thế giới này là vật trong túi của hắn, cũng chỉ có hắn, mới có thể làm ra một truyền tống mạnh mẽ như thế này." Hạo Nam nghĩ cũng phải, một trận pháp cao cấp như vậy, đã có thể thao túng pháp tắc, mà chỉ cần, 2 mai thượng phẩm linh thạch, liền có thể sử dụng. Hai mai thượng phẩm linh thạch này, chắt chỉ xem như một chìa khóa, để cho trận pháp có thể khởi động. Tu vi chưa đủ, Hạo Nam không muốn nghĩ, đến những chuyện nhức đầu này nữa. Hạo Nam và Liễu Phi Yến đi vào vị trí truyền tống, hắn lấy ra 4 mai thượng phẩm linh thạch, để trận pháp khởi động. Ngay sau đó, trận pháp được kích hoạt, một luồng sáng bao bọc lấy hai người biến mất tại chỗ. Cả hai được truyền tống đến, một đầu còn lại của Truyền Tống Điện, được đặt ở địa cầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]