Hạo Nam dẫn đầu nhóm người tiến về Tử Vong Cốc. Khoản cách từ Hỗn Độn Tạm Trấn đến Tử Vong Cốc là 8 vạn dặm, mọi người trong nhóm đều có tu vi Ngưng Thần Cảnh nên đi đường rất nhanh, đến gần buổi chiều nhóm người đã đến được phía bên ngoài hạp cốc. Đứng phía trước hạp cốc, cảm nhận đầu tiên của Hạo Nam là tĩnh lặng, rùng rợn, tử vong, đó là những gì mà Hạo Nam cảm nhận được khi nhìn thấy mọi thứ xung quanh đây.
Trên đường đi Hạo Nam có lưu ý, cách hạp cốc 100 dặm, ở nơi đó rất ích có yêu thú qua lại hoạt động, chỉ có những động vật nhỏ như rắn, rít, thỏ, chuột... Cách hạp cốc 50 dặm, ngoài thực vật thì không có dấu hiệu của động sinh sống, ngay bên ngoài hạp cốc thì thực vật đã rất thưa thớt, phần lớn là thực vật có dang bụi gai.
Ở Hỗn Độn Bí Cảnh linh khí mười phần bức người, mà nơi đây thực vật lại mười phần thưa thớt, Hạo Nam rất bất ngờ, hắn quay lại phía sau, mở miệng hỏi mọi người. "Mọi người có biết, lý do vì sao, cảnh vật xung quanh nơi đây lại hoang tàng như thế này không?"
Lục Tiểu Phụng nghe Hạo Nam hỏi liền nhe răng cười, hắn lên tiếng trả lời. "Khặc khặc. Sao, thấy nơi đây khủng bố rồi chứ gì? Sợ rồi phải không? Lý do tại sao mọi thứ nơi đây, lại kém phát triển như vậy à, vần đề này ta biết. Bên trong hạp cốc, cứ cách hai đến ba ngày, thì sẽ có một luồng gió thổi ra, mang theo mê vụ ẩn chứa kịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-chuyen-nhan-sinh/1790748/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.