Xèo xèo, khói bóc lên trên cao, Xích Viêm Báo là yêu thú hệ hỏa nên thịt nó kháng nhiệt rất cao, phải nướng gần nữa canh giờ thịt mới chính, lúc này mùi thơm của thịt tỏa ra làm cho Thiên Sí Tuyết Sư không kìm được mà chảy nước bọt. Thiên Sí Tuyết Sư lên tiếng nói. "Công tử con báo này là ngũ giai đại viên mãn, nó lại quanh năm sinh sống ở khu vực tràn đầy linh khí, thịt nó là thuốc đại bổ đó à. Nếu thuộc hạ thôn phệ nó, chắc chắn 100% thuộc hả sẽ tấn thăng lên ngũ giai yêu thú." Hạo Nam nghe vậy liền lên tiếng phản đối. "Người đang nằm mơ à, ngươi nên chết cái ý nghĩ này đi. Hiện tại chúng ta không có nhân thủ cùng thế lực, nên ở bên ngoài phải giống như chó cụp đuôi làm người, đi đâu củng phải lưu ý. Nếu như chúng ta có được thế lực mạnh mẽ như những siêu cấp môn phái, thì làm gì có người dám để ý đồ vật trên người chúng ta chứ?" Thiên Sí Tuyết Sư nghe Hạo Nam mắng, máu chó xối đầu liền lên tiếng nịnh nọt. "Vâng, do thuộc hạ ngu xuẩn, đợi sau khi con báo này tĩnh lại thuộc hạ và Ngụy Thảo Xà sẽ đứng ra khuyên bảo nó đầu hàng." Ngụy Thảo Xà nghe vậy cùng lên tiếng nói hùa theo. "Vâng, thuộc hạ sẽ tận lực khuyên bảo Xích Viêm Báo, để cho nó đầu hàng." Hạo Nam thấy hai con thú sủng mình hiểu chuyện nên rất hài lòng liền lên tiếng nói. "Hai ngươi hiểu chuyện, ta rất hài lòng. Nếu như con báo nhỏ này gian ngoan mất linh, ngoan cố ngu xuẩn không chịu đầu hàng thì trừ viên yêu đan của nó, còn lại nhục thân sẽ thưởng cho hai ngươi mang đi thôn phệ tinh huyết để tu vi được nâng cao." Hai con yêu thú đồng thanh hô đáp. "Vâng thưa công tử." Hai con yêu thú nghe Hạo Nam nói thì đánh lấy 100% tinh thần, ngay lập tức vọt đến làm cho yêu báo tĩnh lại. Sau khi bị tạt nước vào mặt, yêu báo mơ màng tĩnh lại, thân thể ê ẩm riêng phần đùi thì đau rát, khắp thân thể không có chỗ nào lành lặn. Tuyết Sư và Ngụy Thảo Xà liền lên tiếng nói. "Yêu báo, hiện tại ngươi đã biết công tử nhà ta, lợi hại rồi đúng không? Bây giờ ngươi còn không nhanh chóng đầu hàng nhận mệnh. Ngươi nhanh xuất ra một tia nguyên thần, cho công tử lưu lại ấn ký mà giữ lại mạng sống, sau này ta là đại ca, tiểu xà là nhị ca của ngươi hiểu chưa?" "Đúng vậy sau này ta là nhị ca, Thiên Sí Tuyết Sư là đại ca. Ngươi còn chần chờ gì, mà không xuất ra một tia nguyên thần để cho công tử lưu lại ấn ký đi chứ?" Xích Viêm Báo đâu phải là kẻ hèn nhát, nó ra sức dảy giụa gầm thét, lớn tiếng nói. "Grao, muốn ta đầu hàng nằm mơ đi, ta thà chết củng không nhận sợ." Hai con yêu thú thấy Xích Viêm Báo, xương cốt cứng rắn thà gãy không công, thì bốn mắt phát sáng. Khóe miệng Thiên Sí Tuyết Sư chảy đầy nước bọt, nó lên tiếng hỏi một lần nữa. "A thì ra ngươi chọn cái chết? Ngươi thật sự là thà chết củng không chịu đầu hàng? Nếu ngươi không chịu đầu hàng thì bọn ta sẽ lập tức giết ngươi, phần yêu đan của ngươi công tử sẽ dùng để luyện đan, về phần nhục thân của ngươi sẽ giúp ta va yêu xà tăng cao tu vi." Ngụy Thảo Xà gật gật đầu, lên tiếng nói. "Đúng, đúng vậy. Yêu đan của người sẽ dùng để luyện đan dược, về phần nhục thân của ngươi ta sẽ thôn phệ bốn phần, Tuyết Sư lão đại sẽ thôn phệ năm phần, một phần còn lại ta sẽ lựa ra những nơi có chất thịt tươi ngon để dành cho công tử để dành nấu ăn." Ngụy Thảo Xà củng giống với Thiên Sí Tuyết Sư, vừa nói chuyện nước bọt vừa chảy xuống đầy đất. Xích Viêm Báo thấy vậy liền đánh cái rùng mình, nó triệt để sợ hải. Xích Viêm Báo đã ý thức được, nếu như như nó còn ngoan cố nữa, thì kết quả của nó sẽ giống như hai con yêu thú ăn hôi này vừa nói, thịt nó sẽ được bọn họ phân chia. Yêu đan sẽ được mang đi luyện thành đan được giúp tu sĩ tăng cao tu vi, nhục thân sẽ bị thôn phệ sạch sẽ tinh huyết không còn sót chút cặn bả. Nó triệt để sợ hãi, lắp bắp mở miệng nhận thua. "Ta đầu hàng. Ta không muốn chết. Ta không muốn bị thôn phệ huyết nhục, cũng không muốn yêu đan của mình sẽ bị mang đi luyện dược. Ta đầu hàng. Ta xin đầu hàng. Xin đừng giết ta." Tuyết Sư thấy Xích Viêm Báo nhận sợ liền thất vọng, lên tiếng khinh bỉ nó. "Hừ trang cái gì, thấy chết không sờn, hiện tại lại nhận thua. Nếu ngươi đầu hàng thì nhanh xuất ra một tia nguyên thần để công tử lưu lại ấn ký đi, sau này gọi ta là lão đại hiểu chưa." "Vâng lão đại." Nói xong Xích Viêm Báo phân ra một tia nguyên thần để Hạo Nam lưu lại ấn ký, nó triệt để bị nhận chủ, cho dù sau này tu vi của nó có cao đến đâu đi nữa, thì mạng sống của nó đã không còn nắm giữ trong tay của nó nữa. Thu phục xong Xích Viêm Báo, Hạo Nam mở miệng nói. "Xích Viêm Báo, ngươi thường trú ở đây, vậy ngươi có biết bên trên ngọn núi này, phía trên đó có cái gì không?" Xích Viêm Báo nghe vậy liền nhanh chóng trả lời. "Thưa công tử, trước kia thuộc hạ vừa đến nơi này thì phát hiện một gốc Bách Hợp Diễm Thảo nằm ở giữa sườn núi thì mừng rở vô cùng, trong lòng tự nhủ. Đã ở sườn núi có được linh dược quý hiếm như vậy, thì ở trên đỉnh núi chắc chắn sẽ có linh dược còn quý hơn. Thế là thuộc hạ liền tiếp tục đi lên đỉnh núi. tìm kiếm. Mỗi lần nữa nhớ lại việc này thuộc hạ vẫn còn cảm thấy sợ hải. Trên đỉnh núi quả thật có linh dược quý hiếm, không phải một ít mà có rất nhiều. Lúc đó thuộc hạ thấy được, trên đó có trên mười cây linh dược lục giai trở lên, ở phía trong cùng còn có một góc thất giai đỉnh phong Hồng Vũ Đạo Thụ. Khi đó thuộc thấy được cao cấp linh dược thì không kìm lòng được, nhanh chân tiếng lại gần để thu thập những cây linh dược đó. Khi thuộc hạ đi lại linh dược càng gần thì nhiệt độ càng cao. Thuộc hạ là yêu thú hệ hỏa nên đâu có sợ nhiệt độ cao, chỉ vì một lần ỷ y đó mà thuộc hạ bị hỏa diễm thiêu dẫn đến bị trọng thương. Thuộc hạ may mắn là yêu thế hệ hỏa, nếu là yêu thú hệ khác thì chắc chắn sẽ bị thiêu chết tại nơi đó rồi. Hỏa diễm nơi đó rất bá đạo, chỉ cần bị hơi nóng phà vào thì máu huyết chúng ta sẽ bị bốc hơi khô cạn, tu sĩ yếu kém có thể sẽ chết. Bị thương một lần đó, thuộc hạ phải điều dưỡng hơn ngàn năm, thương thế vừa mới khôi phục thì ngay lập tức bị công tử chấn áp, nếu không bị trọng thương hiện tại thuộc hạ đã tấn giai lên lục phẩm yêu thú từ lâu rồi, những lần nghĩ lại thuộc hạ nghĩ mà hối hận vô cùng." Một người hai yêu nghe Xích Viêm Báo kẻ chuyện mà cảm thấy tủi thân cho con yêu báo này, sắp tấn giai lên lục phẩm lại bị thương nên phải tĩnh dưỡng gần ngàn năm, thương thế mới vừa khỏi thì bị trấn áp buộc phải chịu thua nhân chủ. Thế sự vô thường, chẳng ai có thể biết trước được tương lai. Hạo Nam lấy ra một mai Liệu Thương Đan và một mai Sinh Cốt Đan nói. "Đây là hai viên đan dược, một viện dùng để liệu thương, một viên dùng để liệu cốt, ngươi nhanh uống vào rồi điều khí liệu thương đi. Trong thời gian chờ ngươi liệu thương, ta sẽ luyện chết vài cái lang thú hạp đểcho bọn ngươi vào ở, bên người có ba con yêu thú đi theo không tiện cho lắm." Nói xong Hạo Nam mém hai viên đan dược về phía Xích Viêm Báo. "Đa tạ công tử bang thuốc." Xích Viêm Báo há miệng ra tiếp hai viên đan dược, đan dược vào người lập tức tỏa ra dược lực, yêu báo không dám chậm trễ chỉ nói ngắn gọn một câu liền tiến hành trị thương. Tuy bị đánh đập tàn nhẫn, bị gãy xương và bị thương toàn thân nhưng sau khi phục dụng hai viên đan dược đặc trị này, yêu báo nằm điều khí trị thương rất nhanh thương thế có nó đã khỏi tám thành. Sau một canh giờ thương thế đã khỏi hẳn tám thành, Xách Viêm Báo lên tiếng nói. "Thưa công tử, thương thế của thuộc hạ đã thuyên giảm, chúng ta lên đường thôi ạ, vừa đi vừa liệu thương, khi đến tới đỉnh núi thì thương thế của thuộc hạ sẽ hoàn toàn khỏi hẳn." Hạo Nam nghe yêu báo nói thì mở mắt ra, hắn đứng dậy mở miệng nói. "Thương thế của ngươi đã khỏi hẳn tám phần, vậy thì chúng ta lên đường thôi." Hạo Nam đang tiến hành đào móc ba góc Bách Hợp Diễm Thảo, thì đột nhiên nhớ ra một chuyện nên mở miệng hỏi yêu báo. " À mà yêu báo, khu vực gần đây có con người hay yêu thú qua lại hay không?" Mọi người vừa đi đường vừa nói chuyện. Xích Viêm Báo nghe hỏi liền trả lời. "Thưa công tử, ở phía đông cách tây năm vạn dặm, có một toad đại sơn tên là Hỗn Độn Sơn cao không thấy đỉnh, bên dưới chân núi có một cái trấn được nhân loại dựng tạm, để tu sĩ tụ tập tao đổi hàng hóa, có tên Hỗn Độn Tạm Trấn." Hạo Nam nghe vậy liền nói. "Được, chúng ta đi lên đỉnh núi xem có khả năng thu thập được linh dược nơi đó hay không? Ta có được tin tức, cho là bên trên ngọn Hỏa Diệm Sơn này, có thể có một đóa thiên hỏa. Về phần tin tức này có thật hay không và thiên hỏa có tên gì thì ta không biết, phải đi lên xem mới biết được." Từ giữa sườn núi muốn lên đến đỉnh núi phải mất một ngày thời gian, nhóm người nhanh chân tranh thủ di chuyển. Sau một ngày một đêm không ngừng nghĩ, nhóm người Hạo Nam đã đến được đĩnh núi. Đúng như những gì yêu báo nói, cách mọi người một trăm trượng có một nhóm linh dược. Nơi đây chính xác có 15 góc linh dược, bao gồm 3 gốc Ô Sâm Vương trên vạn năm tuổi, 2 gốc Tụ Linh Thảo củng trên vạn năm tuổi, 8 gốc lục giai Bách Hợp Diễm Thảo trong đó có 5 cây đã thành thục trong đó hai cây đã kết quả và ba cây đang nỡ hoa còn lại ba cây con đang lớn, 1 gốc lục giai Hợp Nhất Vương Thụ trên cây có kết gần trăm quả, phía trong cùng có một gốc thất giai Thánh Đạo Thụ và một gốc thất giai đỉnh phong Hồng Vũ Đạo Thụ trên mỗi cầy điều kết được trên hai mươi quả. Các loại linh dược nơi đây đều đã thích nghi với địa hình vốn có, do lâu năm hấp thu linh khí có hỏa thuộc tính nên linh dược điều chuyển sang màu vàng hoặc màu đỏ nhạt. Điều khiến Hạo Nam chú ý là phía bên dưới đất, nơi mà các loại linh dược cắm rể sinh trưởng có những lớp bột trắng. Hạo Nam đoán những thứ đó điều là xương cốt bị thiêu đốt chỉ còn lại tro xương, để có được một mảng lớn tro xương như vậy, thì phải có tầm trên năm cao thủ hoặc yêu thú bị chết ở nơi đó lâu năm tích lũy mới được nhiều như vậy. Biết được phía trước khá nguy hiểm nên Hạo Nam không dám liều lĩnh tiến tới, hắn lấy một hòn đá mềm về phía linh dược dò đường, hòn đá được mém vào vừa tiến vào khu vực linh dược sinh trưởng chưa được một phút đã bị nhiệt độ cao nung đỏ cả lên. Ba con yêu thú thấy vậy cùng hít một hơi lạnh. Thiên Sí Tuyết Sư lên tiếng trêu chọc Xích Viêm Báo một câu. "Lão tam nơi đó khủng bố như vậy, mà lúc trước ngươi lại đâm đầu vào tìm chết, may mà ngươi còn sống ngươi không thấy phía dưới có một đống tro cốt rất khủng bố sao?" "Hừ, lức đó ta chỉ nhìn phía trên linh dược, không có chú ý phía dưới đất nên mới bị ngộ thương."Xích Viêm Báo rất không phục, nó có tu vi cao nhất nhưng chỉ được làm lão tam nên không vui. Hạo Nam lên tiếng nói. "Các ngươi đứng ở đây, để ta thử xem có cách nào tiến lại gần nơi đó được không?" Thiên Si Tuyết Sư mở miệng nói. "Vâng công tử chú ý an toàn, cẩn thận là trên hết." "Đúng vậy công tử nên cẩn thận." "Xin công tử cẩn thận." Ngụy Thảo Xà và Xích Viêm Báo củng mở miệng nhắc nhỡ. Hạo Nam lên tiếng đáp. "Tốt ta biết rồi, nếu ta không tiến lại gần được. Chúng ta sẽ tiến về Hỗn Độn Tạm Trấn, đợi tu vi của ta cao hơn sẽ quay trở lại nơi đây củng không muộn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]